Quán Lẩu Sau Giờ Tý - Chương 4
Vụ Lục Tinh Hà livestream đập đầu tường, đầy nửa ngày đã lan khắp mạng.
#LụcTinhHàĐiênRồi#
#TiểuNhuXinLỗi#
Các từ khóa leo thẳng lên hot search số một.
Số fan của tụt vài triệu, các nhãn hàng hợp tác đồng loạt tuyên bố cắt hợp đồng, công ty quản lý cũng lên tiếng chấm dứt quan hệ.
Buổi chiều, A Cường dẫn theo một phụ nữ trung niên đến.
Đó là mẹ của Lục Tinh Hà, cửa đã quỳ xuống : “Cô Tô, cầu xin cô, cứu con trai !”
Mẹ Lục Tinh Hà đầy mặt: “Giờ nó nhốt trong bệnh viện tâm thần, gặp ai cũng gọi Tiểu Nhu. Bác sĩ bảo là rối loạn do căng thẳng, nhưng biết, bệnh, là… là cô gái đó ám nó!”
Tôi vội đỡ bà dậy: “Dì ơi, dì lên , quỳ ích gì.”
“Có ích! Có ích!”
Mẹ Lục Tinh Hà nắm chặt tay , tay bà lạnh ngắt, run rẩy: “Tôi A Cường kể, cô gái đó vì ăn bữa cuối mà thành thế. Cô Tô, cô chắc chắn cách đúng ? Cô giúp cô thành tâm nguyện, để cô tha cho con trai . Bao nhiêu tiền cũng chịu!”
A Cường gật đầu lia lịa: “Cô Tô, bọn đã mua bộ nguyên liệu phá hôm đó, y chang, để ngoài xe, còn thêm nhiều thứ bù đắp khác.”
Tôi họ, lòng chẳng chút dao động.
Sớm biết thế , ban đầu làm ?
“Dì, chuyện tiền.” Tôi rút tay .
“Tiểu Nhu thành thế , vì bữa cuối hủy,
Lỡ giờ đầu thai, oán khí đọng trong lòng tan. Muốn cô tha cho Lục Tinh Hà, trừ phi…”
“Trừ phi cái gì?” Mẹ vội hỏi.
“Trừ phi Lục Tinh Hà đích thân đến xin chân thành.” Tôi .
“Không kiểu xin giả tạo để thoát phạt, chút giả dối nào. Nếu , Tiểu Nhu sẽ kéo chết cùng, thậm chí thể cùng kết minh hôn cũng chừng. Ngoài , các còn giúp cô thành tâm nguyện, để cô yên tâm đầu thai. việc còn tùy xem Tiểu Nhu chịu tha thứ , làm chủ .”
“Tôi ! Tôi gọi nó đến!”
Mẹ lập tức : “Tôi đến bệnh viện lôi nó qua ngay!”
“Nó giờ thế , đến ?” A Cường ngập ngừng hỏi.
“Được! Nhất định !”
Họ , ngoài cửa sổ. Trời âm u, như sắp mưa. Bóng Tiểu Nhu biết từ bao giờ đã xuất hiện ngoài cửa, lặng lẽ . Tơ máu trong mắt cô nhạt bớt, nhưng oán khí vẫn còn.
“Cô đấy.” Tôi với cô .
“Họ đồng ý đến xin .” Tiểu Nhu , chỉ gật đầu, trôi .
Đến tối, Lục Tinh Hà thật sự mẹ đưa đến.
Hắn mặc đồ bệnh nhân, tóc rối bù, ánh mắt đờ đẫn, miệng lẩm bẩm: “Mì… bát mì của … Tiểu Nhu…”
“Anh Tinh, tỉnh ! Đến !” A Cường đẩy một cái.
Lục Tinh Hà giật , rõ là quán , sợ hãi rúc lưng mẹ: “Đừng… đừng ! Bên trong … quỷ!”
“Ngôi , lời.” Mẹ hạ giọng.
“Chỉ cô Tô cứu con, con xin cho đàng hoàng, thì… thì Tiểu Nhu sẽ tha cho con!”
Lục Tinh Hà gật đầu như hiểu mà hiểu, đẩy quán.
Vừa , “phịch” quỳ xuống, đối diện quán trống mà dập đầu: “Tiểu Nhu… Tiểu Nhu xin … Tôi nên đổ bát mì của cô… … Cô tha cho … làm cho cô trăm bát mì… , ngàn bát…”
Hắn dập đầu mạnh, trán nhanh chóng đỏ lên.
Tôi , góc quán, Tiểu Nhu đó, lạnh lùng , nước cô càng lúc càng nhiều, khí xung quanh lạnh .
“Tiểu Nhu hỏi …” Tôi mở miệng, thay cô truyền lời.
“Tại đổ bát mì của cô ?”
Lục Tinh Hà sững sờ, ngẩng đầu, ánh mắt tan rã: “Tôi… lúc đó nghĩ… nghĩ ngầu, tiền, fan… nghĩ ai cũng . Tôi thấy bát mì đó ngon… video, ,uốn fan thấy giỏi… chứng minh hơn các …”
“Vậy trong mắt , sự chú ý của fan, thể diện của , quan trọng hơn tất cả?” Tôi tiếp tục hỏi.
“Không… …” Lục Tinh Hà lắc đầu, nước mắt chảy xuống.
“Tôi sai … thật sự sai . Tôi nên nghĩ thế, nên kiêu ngạo như . Tôi tưởng fan, lưu lượng, thì cái gì cũng sợ… nghĩ tiền giải quyết tất cả.
Tôi sai … giờ mới biết, những thứ kính trọng.”
Tiểu Nhu chậm rãi bước đến mặt . Lục Tinh Hà như cảm nhận gì, cơ thể run rẩy dữ dội, mặt trắng bệch.
“Tôi biết sai … biết … Tôi với cô … với tâm huyết của mẹ cô … Cầu xin cô… cầu xin cô tha thứ… sẵn sàng làm bất cứ gì để bù đắp.”
Tiểu Nhu , oán khí trong mắt dần tan bớt.
Cô sang , môi mấp máy.
Tôi hiểu ý cô.
“Muốn giúp , cũng .” Tôi với Lục Tinh Hà.
“ đáp ứng ba điều kiện.”
“Điều kiện gì? Cô ! Cô !” Lục Tinh Hà ngẩng đầu, như vớ phao cứu sinh.
“Chỉ cần Tiểu Nhu tha cho , điều kiện gì cũng đồng ý!”
“Thứ nhất,” , từng chữ rõ ràng, “Anh công khai xin Tiểu Nhu và gia đình cô tất cả nền tảng. Nói rõ ràng ngọn nguồn sự việc, giấu diếm nửa câu. Phải để mọi biết sai ở ,
Và biết rằng, đời lòng kính trọng.”
“Tôi đồng ý! Tôi video ngay bây giờ!” Lục Tinh Hà vội gật đầu.
“Thứ hai,” tiếp tục, “Anh đem bộ tiền của , bao gồm tiền kiếm từ làm minh tinh mạng, quyên hết cho trại trẻ mồ côi và viện dưỡng lão, coi như thay Tiểu Nhu làm việc thiện, tích âm đức.”
Mặt Lục Tinh Hà cứng , số tiền đó ít nhất vài chục triệu.
vẫn gật đầu: “Tôi quyên! Toàn bộ quyên! Không giữ một đồng!”
“Thứ ba,” dừng , “Anh rời khỏi giới minh tinh mạng, vĩnh viễn làm khám phá quán livestream nữa.”
Câu như đâm chỗ đau, mặt trắng bệch, môi run run: “Rời… rời khỏi giới minh tinh mạng? Thế … làm gì đây?”
“Đó là việc của ,” bình tĩnh , “Không đồng ý thì giờ thể .”
“Đồng ý! Tôi đồng ý!”
Mẹ vội trả lời thay, véo mạnh một cái: “Con trai, đồng ý ! So với mạng sống, mấy thứ đó là gì!”
Lục Tinh Hà véo giật , cuối cùng gật đầu, giọng nghẹn ngào: “Tôi… đồng ý.”
Tôi Tiểu Nhu.
Cô khẽ gật đầu, nước bắt đầu ít , khí xung quanh cũng bớt lạnh.
“Được,” bếp, “Nếu đồng ý, sẽ làm bát mì cho Tiểu Nhu, coi như thành bữa cuối của cô .”
Rồi bảo họ về chờ tin.
Lục Tinh Hà, mẹ và A Cường dám về, quỳ sàn đến tận 11 giờ 50 tối.
Đêm đó, đun nước, nấu mì, ốp trứng, làm một mạch.
Lần làm bát mì để Tiểu Nhu đầu thai, sẽ tiêu hao ba năm dương thọ của .
để cô yên tâm , ba năm đáng giá.
Mì làm xong, bưng lên bàn thứ ba, với khí: “Tiểu Nhu, qua ăn , lần ai quấy rầy cô nữa.”
Bóng dáng Tiểu Nhu chậm rãi bước đến, lần , tay cô cuối cùng chạm mép bát.
Cô cầm đũa, gắp mì, chậm rãi đưa miệng.
Nước mắt chảy từ mắt cô, nhỏ bát, nhưng lần , nước mắt trong suốt, còn hàn ý như .
Cô ăn từng miếng nhỏ, ăn hết miếng trứng ốp cuối cùng, đặt đũa xuống, mỉm với , nụ trong trẻo: “Cảm ơn chị, chị Tô.”
Nói xong, bóng dáng cô dần trong suốt, tan biến khí.
“Còn nữa, với Lục Tinh Hà, tha thứ cho , hy vọng sống .”
Nói xong, cô biến mất. Nhiệt độ trong quán trở bình thường, bùa giấy tường run nữa.
Mọi thứ trở về như cũ.
Lục Tinh Hà như rút hết sức lực, tê liệt sàn, ánh mắt đờ đẫn dần tan .
“Cô … ?” Hắn cẩn thận hỏi.
“Ừ,” gật đầu, “Cô tha thứ cho , cũng yên tâm đầu thai .”
Mẹ Lục Tinh Hà xúc động lên, liên tục cúi đầu với khí: “Cảm ơn cô Tô! Cảm ơn cô gái Tiểu Nhu!”
Sau đó, Lục Tinh Hà thực hiện lời hứa.
Hắn một video dài, kể rõ ràng mọi chuyện ngày hôm đó, xin Tiểu Nhu và gia đình cô, trông thành khẩn.
Hắn quyên bộ tiền cho trại trẻ mồ côi và viện dưỡng lão, xóa hết tài khoản mạng xã hội, biến mất khỏi tầm mắt công chúng.
Có về quê, tìm một công việc bình thường, sống cuộc đời giản dị.
A Cường cũng đổi việc, làm nhân viên văn phòng ở một công ty nhỏ, còn dính dáng đến giới minh tinh mạng.
Quán trở bình yên, ban ngày tiếp khách sống, 11 giờ đêm, đón những du hồn đến ăn bữa cuối.
Một tối nọ, đang lau những chiếc bát sứ trắng khắc hoa văn trấn hồn, một ông lão mặc quân phục xuống.
Trước mặt ông là một bát cháo trắng với dưa muối.
“Cô bé,” ông lão hiền từ, “Quán của cô giữ lắm.”
Tôi mỉm , rót cho ông cốc trà nóng, dù ông uống , nhưng đó là tâm ý của .
“Quy tắc mà,” , “Phải giữ.”
Ông lão gật đầu, chậm rãi uống cháo.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, phủ lên ông một lớp ánh sáng dịu dàng.
Đồng hồ tường chỉ đúng 12 giờ.
Một đêm mới bắt đầu.
Và sẽ giữ lấy làn khói lửa nhân gian , chờ họ đến nếm ngụm ấm áp cuối cùng.
-HẾT-
