Ta Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Rơi Vào Bể Tình - Chương 4
15
Tôi chớp mắt, ngơ ngác hỏi:
“Ảo giác gì?”
Hắn trả lời.
Một giây.
Hai giây.
Bất ngờ vươn tay… nhéo má một cái.
“Đau!” Tôi giật kêu lên.
Hắn chậm rãi rút tay về, dậy, giọng khàn khàn:
“Có chuyện gì?”
Giọng vẫn nhàn nhạt, chút cảm xúc.
Tôi bỗng thấy ngượng, chỉ biết nhanh chóng lấy chuỗi Phật châu , đặt lên đầu giường.
“Tôi biết cái quan trọng với , nên cố tình mang trả .”
“Không cần, đã tặng cho Ấm Áp .”
Lục Tầm tựa đầu giường, khuôn mặt hờ hững, xa cách như thể giữ cách ngàn dặm với .
Bộ dạng đó khiến chột , định rút lui trong im lặng.
vẫn nhịn mà lên tiếng:
“Anh hình như sốt , nhất nên uống thuốc hạ sốt .”
Hắn liếc , nhướng mày:
“Quan tâm ?”
“Cứ cho là .” Tôi cầm chuỗi Phật châu ném về phía .
“Sợ chết sớm quá, ai đấu võ mồm với , chán lắm.”
Nói xong, ánh mắt vô tình dừng tủ đầu giường.
Chiếc tủ sạch sẽ, ngăn nắp.
Trên đó chỉ đặt một khung ảnh.
Tôi sửng sốt.
Trong ảnh là .
Chưa kịp rõ, bức ảnh đã Lục Tầm giật lấy.
Nhịp tim bất giác nhanh hơn.
Tôi cố gắng giữ giọng điệu trêu chọc:
“Anh để ảnh đầu giường làm gì?”
Rồi đột nhiên bật :
“Lục Tầm, thầm yêu đấy chứ?”
Hắn lập tức đầu, quăng một câu đầy khinh bỉ:
“Nói nhảm.”
Tôi chống cằm, cố ý truy hỏi đến cùng:
“Vậy tại đặt ảnh ở đó?”
Lần , im lặng hồi lâu.
Sau đó, cúi xuống, nhặt từ đất lên một lá bùa màu vàng.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của , dán thẳng lên khung ảnh.
Hắn thản nhiên , như thể đang làm một chuyện vô cùng bình thường:
“Trấn đào hoa.”
Tôi: “…”
16
Lục Tầm sốt cao, mặt đỏ bừng khiến thể phân biệt cảm xúc của lúc .
Tôi chằm chằm lá bùa vàng, thực sự chửi thề.
Lục Tầm nhanh chóng gỡ lá bùa xuống, tiện tay nhét luôn ngăn kéo cùng khung ảnh.
Hắn bỗng gọi :
“Chu Đại.”
“Ừ?”
Giọng trầm xuống, đột nhiên hỏi:
“Nếu một ngày em phát hiện chồng phản bội, em sẽ làm gì?”
Câu hỏi quá bất ngờ.
Tôi theo bản năng chằm chằm Lục Tầm, thậm chí còn bóp cổ ngay lập tức.
Không biết trả lời thế nào, hỏi ngược :
“Tại đột nhiên hỏi chuyện ?”
“Thuận miệng hỏi thôi.”
Hắn ngoài cửa sổ, ánh mắt xa xăm, sắc mặt vẫn thể đoán .
Một lúc , lên tiếng:
“Hai quen ở nước ngoài ?”
Tôi mất vài giây mới nhận đang hỏi về Cẩu Tuân.
“Ừ.”
“Tiến triển nhanh nhỉ.”
Giọng thấp xuống, rõ là trêu chọc châm biếm.
Ngón tay gõ nhẹ lên mặt giường, theo hiểu biết của về —đây chính là biểu hiện của tâm trạng vui.
Hắn chậm rãi :
“Ra nước ngoài hơn hai năm, lúc về con cũng đã một tuổi.”
Nói xong câu đó, mới , chậm rãi hỏi:
“Em sợ hợp với ?”
Có lẽ giọng điệu mỉa mai của chọc tức, cố tình đáp trả:
“Người lớn cả , hợp hợp, ngủ với là biết ngay.”
Hắn nhếch môi, thẳng :
“Thế chúng cũng từng ngủ với mà?”
Không khí lập tức đóng băng.
Cả hai đều sững sờ.
Như thể đã hạ quyết tâm, Lục Tầm hạ giọng hỏi tiếp:
“Chu Đại, Ấm Áp con ?”
Tôi trầm mặc.
Trong lòng hỗn loạn vô cùng, biết trả lời thế nào.
lúc , bên ngoài vang lên một tiếng động lớn.
Tôi giật bắn .
Xong .
Quả nhiên, giây tiếp theo, dì Lục đẩy cửa bước .
Thông qua cánh cửa mở, còn thấy hành lang mâm đựng trái cây rơi xuống đất.
Bà , vẻ mặt đầy kích động:
“Đại Đại, con thực sự đang qua với Tiểu Tầm ?”
Bà tiến thêm một bước, mắt sáng lên:
“Dì định mang trái cây đến cho hai đứa, ai ngờ vô tình … Hai đứa… còn con với ?”
17
Tôi và Lục Tầm mất hẳn một tiếng đồng hồ để giải thích, cuối cùng dì Lục mới chịu tin rằng chúng quan hệ gì.
Để làm bằng chứng, thậm chí còn lấy ảnh của Ấm Áp cho bà xem.
“Dì , con bé chẳng giống Lục Tầm chút nào.”
Lục Tầm bên cạnh, gật đầu tỏ ý tán thành.
Nhân lúc bà còn đang trầm ngâm suy nghĩ, vội vàng chào tạm biệt, gần như chạy trối chết khỏi Lục gia.
Thế .
Tôi rời khỏi Lục gia, chỉ dạo một vòng triển lãm trang sức, thì nhận cuộc gọi của Cẩu Tuân.
Giọng cực kỳ hoảng hốt.
“Chị mau về nhà! Có chuyện !”
Tôi lập tức cảnh giác:
“Xảy chuyện gì?”
Bên , Cẩu Tuân – luôn khéo léo trong giao tiếp – nay hoảng loạn đến mức sắp .
“Nhà họ Lục đến nhận cháu gái ! Lục Tầm cũng biết em là em trai chị!”
Mắt tối sầm.
Không thêm một lời, đầu xe, lao thẳng về nhà.
Trên đường về, trong đầu lướt qua vô số cảnh tượng thảm khốc thể xảy —
Giương cung bạt kiếm, gà bay chó sủa, đôi bên đối đầu sống chết…
Tôi cảm giác mọi thứ như sắp sụp đổ.
18
mà, tất cả những cảnh tượng lo sợ… đều xảy .
Vừa bước nhà, thấy tiếng cãi vã tranh luận, mà chỉ thấy… một loạt giọng đang tranh dỗ trẻ con.
“Bảo bối, gọi ông nội nào——”
“Cháu gái ngoan, đừng gọi lão già đó, gọi ông ngoại! Ông ngoại mua kẹo cho con ăn!”
Tôi sững sờ cảnh tượng mặt.
Lục dì Lục đang bế Ấm Áp lên, liên tục hôn tới tấp lên mặt con bé.
Vừa hôn vui vẻ:
“Đại Đại cho xem ảnh, đã biết ngay! Đây chắc chắn là con cháu nhà chúng ! Nhìn , lúc nhỏ Tiểu Tầm cũng y hệt thế !”
Ba và ba mẹ Lục Tầm vốn đã tranh đấu mấy chục năm, mà khi một đứa cháu gái làm cầu nối, trở nên vô cùng hòa hợp.
Tôi dở dở .
Ánh mắt chợt lướt sang phía bên—
Tôi đối diện với ánh mắt của Lục Tầm.
Hắn bước gần, cúi , giọng trầm thấp chỉ đủ để hai chúng thấy:
“Tôi đều đã biết hết .”
“Cẩu Tuân là em trai ruột của em. Em cũng từng kết hôn.”
Tôi cắn môi, đáp.
Chuyện đến nước , cũng thể giấu thêm nữa.
câu tiếp theo của Lục Tầm… khiến chấn động.
Hắn chậm rãi :
“Cẩu Tuân cũng với … cha ruột của đứa bé đã mất ở nước ngoài.”
Tôi sững .
Lúc chuyện, nắm lấy tay , giọng chắc chắn:
“Vậy cứ để họ hiểu lầm tiếp . Tôi thể chịu trách nhiệm.”
Cái gì mà đâm lao theo lao?!
Cách đó xa, Cẩu Tuân đang nháy mắt với , mặt đầy vẻ đắc ý.
19
Sau khi nhà họ Lục về, tóm cổ Cẩu Tuân lôi vườn.
“Em đã bậy bạ gì với Lục Tầm hả?”
Cẩu Tuân xoa xoa lỗ tai véo đỏ, giọng đầy vô tội:
“Thử thôi mà.”
Tôi tức đến bật :
“Ai thử kiểu đấy?!”
Hắn thở dài, vỗ vỗ vai như từng trải:
“Lúc Chị bỏ chạy, giờ ôm theo đứa bé một tuổi về. Hơn hai năm gặp mặt, em chỉ thử xem thật lòng thôi.”
Tôi cau mày:
“Thế phản ứng ?”
“Hắn cha ruột của con bé đã mất, thấy chị một nuôi con, chút do dự liền rằng thể chịu trách nhiệm.”
Tôi sững :
“Hắn thực sự tin ?”
Cẩu Tuân nhún vai:
“Em còn dẫn xem tầng hầm chứa tro cốt.”
…
Cái đó là tro cốt của con mèo nhà .
Tôi trợn trắng mắt, định táng ngay một cú mặt Cẩu Tuân.
Cẩu Tuân vỗ vai , nháy mắt:
“Nói thật, cũng đàn ông đấy chứ.”
“Anh rể , em chấp nhận.”
Nó còn lẩm bẩm:
“Lục Tầm trai, gia thế , trách nhiệm, thể lực cũng , là cha ruột của Ấm Áp, thế nào chị cũng lỗ.”
Tôi cau mày, lập tức ngắt lời nó:
“Khoan đã, em thấy mà bảo ‘thể lực ’?”
Cẩu Tuân bày vẻ mặt “ai mà chẳng hiểu”:
“Làm ơn, một lần là trúng, thế còn tính là thể lực ?”
“… CÚT!”
Tôi đuổi thẳng nó , một trong sân, xuất thần suy nghĩ.
Thực …
Những gì Cẩu Tuân hẳn là sai.
Lục Tầm… cái gì cũng .
Duy nhất chính là…
Người đặt trong lòng… .
18
Ba và nhà họ Lục, chỉ vì một bé gái đầy một mét, mà chọn cách xóa bỏ hiềm khích bao năm.
Gần đây, hai nhà đã bắt đầu bàn chuyện hôn sự.
cùng lúc đó, nhận một cuộc gọi từ quán bar.
Lục Tầm uống say.
Khi chạy đến, đã say đến bất tỉnh nhân sự.
Tôi thực sự từng thấy như —
Hắn luôn là biết kiềm chế, dù là trong thương trường cũng bao giờ quá chén.
Vậy mà hiện giờ, say đến mức mất kiểm soát.
Tôi bước tới đỡ , nhưng ngay lập tức đẩy , mắt còn thèm mở.
“Cút , sắp kết hôn .”
Tôi dở dở , cuối cùng chỉ thể nhờ nhân viên quán bar và tài xế giúp đỡ, dìu lên xe.
Tôi đưa về một căn hộ cao cấp để trống, dìu giường, cả quá trình vô cùng vất vả.
Vừa định rót nước cho , đột nhiên tay nắm lấy.
“Chu Đại.”
Giọng ngập tràn men say, mơ hồ gọi tên .
“Ừ.”
Tôi đáp .
bỗng thả tay , bật tự giễu:
“Bỏ , là mơ mà thôi.”
Ánh đèn trong phòng chút chói mắt, đưa tay che , giọng mơ hồ rõ:
“Mơ thấy quá nhiều lần… đến mức còn tưởng rằng em sẽ bao giờ về nữa.”
Tôi tắt đèn, đẩy tay , xuống bên mép giường.
Tôi biết vì , nhưng câu khiến tim rối loạn.
Người thường , lời trong lúc say chính là lời thật lòng.
Tôi khẽ ghé gần, hỏi:
“Lục Tầm, thích Đàm Vi đúng ?”
Hắn mở mắt, hồi lâu, thở dài:
“Lần ảo giác còn biết chuyện.”
Tôi nhíu mày:
“Anh trả lời đã.”
Hắn lắc đầu:
“Không thích.”
Tôi sửng sốt.
“Không thích? bạch nguyệt quang của cô ?”
Hắn cau mày, giọng khàn vì men rượu:
“Tôi bạch nguyệt quang.”
“Có một thứ lung tung rối loạn gọi là… hắc nguyệt quang.”
Tôi ngẩn .
Hắc nguyệt quang là cái gì?!
Nhịn xuống sự tò mò, hỏi tiếp:
“Vậy hắc nguyệt quang của là ai?”
Hắn ngẩng đầu , giọng thản nhiên:
“Chu Đại.”
Tôi đờ .
Hắn nhắm mắt, vẻ mặt ghét bỏ, lẩm bẩm:
“Lần ảo giác kém quá… đến thích Chu Đại cũng biết.”
Tôi: “…”
Tôi trừng mắt thật lâu.
Đầu óc chỉ còn vang vọng một câu—