Tha Đích Chinh Đồ - Chương 7
33
Gần hừng đông, trong trận doanh của địch, Bạch Vị phản bội.
Thực cũng tự nguyện về phía Tần vương, mà là vì cha —Bạch Phụng Thường—là tổng chỉ huy của cuộc binh biến .
Bạch Vị đã âm thầm ẩn nhẫn cả một đêm, cuối cùng cũng lấy trộm binh phù.
Hắn lấm lem bụi đất, lao đầu chạy về tìm , ngã nhào chân , : “Chủ soái, mạt tướng đến muộn !”
Ta bất đắc dĩ đ//á một cái.
Tên nhóc đã khác xa so với năm năm , càng ngày càng mất nết…
Hắn sờ đến vết m//áu chân , bắt đầu la hét: “Chủ soái thương !”
T nhịn hết nổi, chửi: “C/Ú/T!”
Vân Chinh lập tức lao tới lôi , tiện tay giật luôn binh phù từ tay .
Ta đúng là thương, biết đã trúng bao nhiêu nhát ch//ém.
Nếu đến sớm, cũng sắp chống đỡ nổi nữa.
Bạch Vị đá văng Vân Chinh, lăn lộn bò dậy lao đến ôm chặt chân .
Ta: ”… Ngươi định cầu xin tha cho cha ngươi ? Yên tâm, công của ngươi, công chúa chắc chắn sẽ giet ông .”
Bạch Vị chằm chằm , : “Chủ soái đã từng nghĩ rằng sẽ đến ? Ta xem cách đ//ánh của , rõ ràng là hạ sách liều chet, thực chất là đang kéo dài thời gian cho , đúng ?”
Ta im lặng một lúc, đáp:“Phải, ngươi là một phần trong kế hoạch của .”
Bạch Vị cuối cùng cũng hài lòng, vui vẻ: “Ừm, cũng là một phần trong kế hoạch của chủ soái.”
Ta một cước đá văng , dặn dò Vân Chinh: “Trông chừng tên ng////ốc , đợi cung mới tính tiếp.”
34
Có binh phù, nhanh chóng dẹp yên binh loạn trong thành mời Dương công chúa.
Nàng : “Ta ngủ một giấc thật thơm tho.”
Ta đáp: “Thần cũng cảm thấy mới tận hứng.”
Sau đó, hai chúng một cái.
Nàng dùng phấn che vẻ bệnh tật, còn chân vẫn đang run.
Cả hai đều ngầm hiểu, ai vạch trần ai, cùng đầy khí thế tiến cung.
35
Khi Dương công chúa nhập cung, thân đẫm m//áu, mặc giáp bên cạnh nàng…
Tần vương sợ đến vỡ mật, trốn gầm bàn.
Dương công chúa nể mặt , lệnh cho trực tiếp nhấc bàn .
Nàng m//ắng: “Ngươi , thật là vô dụng!”
Tần vương lẽ cũng biết cục diện của đã định, dứt khoát liều mạng.
Mắt đỏ hoe, hét lên: “Loạn thần tặc tử! Các ngươi đều là loạn thần tặc tử! Vệ Nhuận Nguyệt, nếu quả nhân còn cơ hội trở , nhất định sẽ phanh thây ngươi!”
Ta lạnh lùng tên ng//ốc đó.
Dương công chúa lạnh: “Ta là loạn thần tặc tử, ngươi chẳng là quốc tặc ! Ngươi thật ng//u xu//ẩn, dám cấu kết với ngoại bang để động kinh đô của ? Dẫn sói nhà, ngươi rước lấy họa diệt vong cho Tần quốc !”
Tần vương lóc gào thét: “Là, là các ngươi ép quả nhân! Ai làm quốc quân mà nông nỗi như chứ…”
Dương công chúa phiền chán phất tay: “Ngươi tự xuống đó mà giải thích với liệt tổ liệt tông .”
Ta bất ngờ, nàng thực sự giet cháu trai ?
“Ngươi… ngươi dám…” Tần vương run rẩy.
Đôi mắt Dương công chúa lạnh băng, nàng : “Trước khi đến đây, vốn cũng định giet ngươi. ngươi đúng, dù cũng là loạn thần tặc tử, làm thể cho ngươi cơ hội lật thế cờ, phanh thây ái khanh của .”
36
Dương công chúa sinh đã là bậc đế vương, đầu óc nhanh nhạy, tinh lực dồi dào.
Dù nước cờ chậm một bước khiến máu chảy thành sông, nhưng khi xoay chuyển cục diện, nàng lập tức lo việc hậu sự và điên cuồng phản công.
Cuộc binh biến định nghĩa là gián điệp nước Ngụy liên kết với đại thần nước Tần giet Tần vương.
Chúng nháy mắt trở thành công thần bảo vệ quốc gia, cứu giá hộ chúa.
Đã vu hại Tĩnh công chúa nước , cũng đổ tội cho bộ nước ngươi.
Nàng bận rộn nâng đỡ cháu trai còn nhỏ tuổi lên ngôi, lần chọn đứa nhỏ nhất, mới ba tuổi.
Rồi lệnh cho về nhà dưỡng thương.
Trên ch//ém bảy tám nhát, vết thương sâu nhưng mất nhiều m//áu.
Khi xử lý vết thương, Ôn nhi bên cạnh rơm rớm nước mắt.
Ta : “Con hôn mẹ một cái, mẹ sẽ đau nữa.”
Đứa trẻ ngang bướng giận dỗi đầu: “Mẹ! Người thật đắn!”
nó sáp tới, làm vẻ mặt chịu nhục định hôn .
Ta đẩy nó .
Ở thời đại , bé trai sáu tuổi đã còn quá nhỏ, nước Tề thậm chí cho trẻ bảy tuổi nhập ngũ.
Trước đây hôn nó vì tưởng sắp chet, bù đắp những năm tháng tiếc nuối.
thực tế, vẫn dạy nó một số khái niệm về nam nữ.
Ừm, tránh để nó thành đứa trẻ bám mẹ quá mức.
37
Chuyện cãi , Dương công chúa từng sợ ai.
Nàng cử sứ giả nổi tiếng là Tô Thái sang nước Ngụy.
Nước Ngụy vốn đã đuối lý khi thất bại với kế rút củi đáy nồi, Tô Thái đến nơi liền dùng tài ăn ba tấc lưỡi xương mà khéo léo chia rẽ khiến triều đình Ngụy tranh cãi đến trời long đất lở.
Có , Dương công chúa phái Tô Thái thực chất là vì khai chiến, chỉ kiếm chút lợi lộc, như là giành thêm đất đai và bồi thường.
biết, Dương công chúa đã sớm chuẩn cho chiến tranh.
Cái cớ là do chính Ngụy dâng đến tận tay chúng .
Tô Thái xuất sứ, chẳng qua là để dùng cái giá thấp nhất mà đưa Tĩnh công chúa trở về.
Đương nhiên, tiện thể phá rối triều chính của họ.
38
Không ngờ, và Tôn Viêm thể gặp mặt trong đời bằng cách .
Hắn, với tư cách là Tể tướng nước Ngụy, đích thân hộ tống Tĩnh công chúa hồi quốc.
Dương công chúa còn nhạo : “Hắn dồn đến đường cùng, còn cách nào khác mới tự đến đây.”
Về tình hình chính trị, Dương công chúa luôn nhạy bén.
Tình huống chỉ thể chứng minh rằng, ở nước Ngụy, Tôn Viêm vẫn thể là quyền uy tuyệt đối.
Là cầm quyền, Dương công chúa hiểu rõ—chỉ những kẻ nắm quyền mà thực lực, mới dốc sức chứng minh quan điểm của .
Hắn thể hiện đủ thành ý, mới khiến thể gì thêm.
Lúc Tôn Viêm triều yết kiến, bên cạnh Dương công chúa, lười biếng đến mức chẳng buồn liếc lấy một cái.
39
Việc Tôn Viêm đến thương thảo với nước Tần vốn dĩ kết quả.
Hắn chẳng qua chỉ đang tự chuốc nhục mà thôi.
Đương nhiên, đây cũng thể là một phần trong mưu lược của .
Bị sỉ nhục ở nước Tần, sẽ trở thành hùng trong mắt dân Ngụy, để họ nhờ mà hạ quyết tâm chuẩn chiến tranh.
Chỉ là, buổi yết kiến, đến tìm .
40
Lúc đó, Bạch Vị vẫn đang bãi chức tạm thời, ở phủ của chơi trò cưỡi ngựa với Ôn nhi.
Ta đến, vội vàng .
Hắn chằm chằm hai lớn nhỏ đang vui đùa, ánh mắt sắc bén như d//ao.
“Bao năm gặp, nàng cũng tiền đồ nhỉ, còn nuôi cả nam sủng.”
Ta lười giải thích, chỉ hỏi ngược : “Ngươi thì , sinh mấy đứa ?”
Tôn Viêm: “……”
Thực , Tĩnh công chúa đã với rằng năm nay thêm một đứa con trai, nhưng do Vương Nhàn sinh, mà là một nữ nhân khác.
Ta rõ vì đến năm nay mới con.
buồn thật, tỏ chột mặt .
Thật hiểu nổi tâm tư của .
Hồi lâu, : “Có thể để Ôn nhi một chút ?”
Ta đáp: “Thôi , đứa trẻ đang chơi vui vẻ.”
Hắn hồi lâu, kiếm chuyện: “Những năm qua… nàng sống chứ?”
Ta : “Làm ngươi thất vọng , sống .”
Hắn nhịn : “Tại nàng như ? Nàng biết bao năm qua, vẫn luôn nhớ đến nàng và Ôn nhi…”
Hắn như sắp , liền lùi một bước.
“Tôn Viêm , ngươi tự hỏi lòng xem, nếu sống bằng chó lợn ở nước Tần, thì ngươi sẽ vui hơn ?”
Tôn Viêm mấp máy môi, dường như phủ nhận, nhưng biết phủ nhận thế nào.
Vậy nên trông vẻ cực kỳ bối rối.
Cuối cùng, chỉ thể thừa nhận: “Ta chỉ hy vọng một ngày nào đó nàng thể về bên .”
Ta lắc đầu nhạt: “Ngươi vẫn là ngươi của ngày xưa.”
Người tự nhận là yêu sâu đậm, nhưng mong sống bằng chet. Thậm chí, khi sống ở nước Tần, tức giận đến mức mất ngủ.
May thay, suốt năm năm qua, đã sống .
Trước khi , hỏi : “Vệ Nhuận Nguyệt, hỏi nàng lần cuối, nàng đã bao giờ ý định đầu ?”
Ta chán ghét : “Gặp ở chiến trường .”
Tôn Viêm dường như còn chút hi vọng, buông vai rời .