Giới thiệu truyện
Thế Tử Phu Nhân
Trưởng Công chúa tổ chức tiệc cài trâm để chọn con dâu, các tiểu thư quý tộc mặt đông đủ, nhưng Trưởng Công chúa chỉ chọn .
Người đều con trai độc nhất của Trưởng Công chúa một quý , sủng ái vô cùng.
Sau khi cưới , gặp chân ái, và cùng nàng du ngoạn bốn phương.
Không cả, cũng cưới để cầm sắt hoà minh, chỉ cần tương kính như tân là đủ .
Tác giả truyện này là một người suy nghĩ thấu đáo và nhiều kinh nghiệm sống. Mỗi nhân vật và sự kiện như vậy đều có nguyên nhân.
Gia đình này thực chất là một doanh nghiệp lớn đòi hỏi nhiều việc kinh doanh và quản lý. Cuộc tuyển con dâu thực chất là tuyển một giám đốc để điều hành doanh nghiệp này. Các tiểu thư tham gia ứng cử cũng hiểu rõ điều này, cho nên không hề quan tâm đến chuyện lang quân tương lai đã có người yêu. Họ thật ra là đang dự tuyển để làm giám đốc, chứ không phải để lấy chồng. Ông chồng chỉ là phụ, cái công việc kia mới là chính.
Nghe thì thấy họ quá thực dụng, nhưng sự thật là đây là con đường duy nhất. Các cô nương được giáo dục cẩn thận, mơ ước có sự nghiệp là nhu cầu chính đáng, nhưng vì là phụ nữ thời đại đó, họ không thể thi khoa cử, cũng không thể đến một doanh nghiệp mà nộp đơn xin việc. Quản lý doanh nghiệp của chính gia đình mình cũng khó. Như nữ chính phải nhường lại việc quản lý nhà mình cho chị dâu, vì đã gả vào nhà và cần công việc đó.
Vậy phương án duy nhất là lấy con trai một chủ doanh nghiệp, sau đó đương nhiên sẽ có một cái ghế giám đốc mang tên “đương gia chủ mẫu”. Khi công chúa dùng việc tuyển con dâu để tuyển nữ giám đốc cho nhà mình, các quý nữ ồ ạt nộp đơn. Cuộc thi nữ công thực chất là cuộc thi ý tưởng kinh doanh. Nữ chính cho ra một sản phẩm dễ sản xuất, đơn giản tiện dụng, quảng đại quần chúng dùng được, lợi ích cho nhiều người. Vậy là công chúa chọn nữ chính, cưới về để quản lý doanh nghiệp nhà mình, phụ trách sinh kế của rất nhiều người.
Mọi việc êm xuôi, ai cũng đạt được thứ mình mong muốn. Đến khi thằng con đòi đi du sơn ngoạn thủy với gái, hai ông bà già mới giật mình. Thôi xong, thằng này không thể thừa kế gia nghiệp. Giờ ông bà già còn sống thì gia nghiệp còn nằm trong tay nữ giám đốc tài giỏi mà họ khó khăn lắm mới tuyển về được. Nhỡ ông bà chết rồi thằng con hứng chí giao cho em gái cũng gà mờ vô trách nhiệm như nó quản lý thì nguy to, khéo mà có ngày cả đám phải húp cháo.
Để đề phòng việc này, chỉ có cách là không cho con trai thừa kế. Vậy là tuy mồm nói là chờ ít năm nếu nó không về thì mới cho cháu thừa kế, nhưng lại giấu con trai mưu tính này. Thật ra lúc đó họ đã không muốn cho con trai thừa kế nữa. Mong nó đi luôn thật để thuận lý thành chương tước quyền thừa kế.
Về sau, công chúa lại thêm một bước, viết thư ghi rõ cho con trai tiền tiêu hàng năm nhưng không cho gì khác, không có nhà cửa đất đai gì. Về sau hai anh chị về cũng chỉ được cho nhà để ở nhờ. Bởi vì với cái tính của hai người này, nếu có nhà đất thì sẽ bán đi ăn tiêu chứ không giữ được.
Câu chuyện không dài nhưng chứa đựng rất nhiều suy nghĩ và kinh nghiệm giá trị.
Truyện hay, kết trọn vẹn cho các nhân vật!