Thiên Vị - Chương 4
Hạ Kiến Châu lắc đầu.
“Mẹ cho phép nhắc đến trai mặt bà, bà cũng chẳng quan tâm gì đến chuyện của .”
“Tại ? Dù gì Thẩm Nghiêm Chi cũng là con ruột của bà mà?”
“Thực khi còn nhỏ, mẹ luôn thiên vị .
Anh là do mẹ tự tay nuôi lớn, còn thì do bảo mẫu chăm.
Anh giống mẹ, còn thì giống ba.
Từ nhỏ, đã hiểu chuyện, giỏi giang hơn .
Ngày mẹ đưa , mẹ chọn là .
Hôm đó, bỗng nhiên cùng mẹ nữa.
Mẹ ôm lâu, dỗ lâu, nhưng vẫn nhất quyết chịu .
Cuối cùng mẹ mới đưa .
Hôm nay khi trai kể sự thật, thấy khó chịu.
Anh đã nhường mẹ cho , còn … cướp thích.
thật sự buông tay em.”
Hạ Kiến Châu càng siết chặt vòng tay ôm .
Quả nhiên, những đứa trẻ mới cho kẹo, còn hiểu chuyện… luôn là chịu thiệt.
“Tìm một cơ hội , để mẹ Như và Thẩm Nghiêm Chi hóa giải hiểu lầm.
Mẹ Như chắc chắn thể chấp nhận việc con trai mà bà luôn thiên vị… chọn bà.”
Hạ Kiến Châu gật đầu.
“Tiểu Lê… cứ khăng khăng đòi đăng ký kết hôn, là vì sợ.
Hôm bà nội đưa vòng ngọc, trai nhận lấy xong thì vô thức một câu: ‘Tiểu Lê thích đeo gì cổ tay, biết chịu đeo .’
Làm mà thích em ?
Anh yêu em đến phát điên.
như cái cô giả mạo … đó là sự thiên vị vô thức.”
“Tiểu Lê, giờ em và trai cũng đã hóa giải hiểu lầm … em định bỏ ?”
Giọng run nhẹ, như sợ hãi thật sự.
“Đồ ngốc, sẽ bao giờ bỏ Hạ Kiến Châu cả.”
Tôi ngẩng đầu, hôn nhẹ lên môi , hàng lông mày đang nhíu chặt của từ từ giãn .
“Vậy thì… một cô gái nào đó định giải thích vụ dối trắng trợn hôm đầu hôn ?
Nói từng hôn ai, kể cả mấy bé trai nhỏ tuổi.”
Hạ Kiến Châu đột ngột lật , hai tay chống giường, ép thân .
“Ái chà~ đừng chấp nhặt mấy tiểu tiết đó chứ.”
Tôi chủ động áp môi lên môi , nhanh chóng chuyển chủ đề.
Chủ động hôn , chỉ khiến mất kiểm soát.
Cả hai bắt đầu chơi trò “sạc điện” quen thuộc.
Đang lúc cao trào, bên ngoài bỗng vang lên tiếng bà nội:
“Tiểu Lê , con thấy khó chịu ở ?”
Hỏng , chắc chơi ồn…
“Bà ơi, ạ, con gặp ác mộng thôi.”
Tôi vội trả lời.
“Tiểu Lê, bà ? Có vài điều với con. Bà thấy con khóa cửa.”
“Tôi…”
Giọng rõ ràng chẳng chút gì gọi là buồn ngủ cả.
“Vậy bà nhé.”
Phòng thì nhỏ, chẳng chỗ nào để trốn cả.
Hạ Kiến Châu vội giúp mặc áo , phản ứng cực nhanh chui trong chăn, phủ lên chân .
Bà nội chậm rãi bước , xuống mép giường.
“Tiểu Lê, cổ con vài vết đỏ ?”
Tên Hạ Kiến Châu biết nặng nhẹ gì cả…
“Chắc là do muỗi cắn thôi ạ.” – Tôi liều.
“Ngày mai bà bảo dì Ngô dọn dẹp phòng cho thật sạch sẽ.”
“Không bà, chuyện nhỏ mà.”
“Tiểu Lê, A Nghiêm nó rõ lòng , nhưng bà biết… nó thích con.
Mỗi lần bà nấu món gì ngon, câu đầu tiên nó luôn là bảo con đến ăn cùng.
Thời điểm thành tích học tập của con , nó cũng là chủ động đề nghị dạy kèm cho con.
Con còn nhớ trại hè năm lớp 9 ?
Con với mấy bạn nữ lén leo núi, lạc đường, còn lạc mỗi một nơi.
Các bạn khác đều cứu về bệnh viện cả, chỉ còn con tìm thấy.
A Nghiêm biết chuyện, bỏ luôn kỳ thi, chạy lên núi tìm con suốt một ngày một đêm.
Cuối cùng, cũng chính là nó… bế con – khi đó đã ngất vì sợ – xuống núi.
Về đến nhà, nó sốt cao đến 40 độ, thiếu chút nữa là sốc nhiệt.”
Cả bất giác run lên.
Từ đến giờ, luôn nghĩ cứu năm … là đội cứu hỏa.
Khi tỉnh , đã thấy trong bệnh viện.
Ba mẹ lúc đó vẫn còn đang du lịch nước ngoài, mãi đến ngày hôm khi tỉnh , họ mới vội vàng bay về.
Các bạn học khác đều rằng nhờ chú lính cứu hỏa cứu họ ngoài.
Tôi cũng nghĩ, chắc cũng đội cứu hỏa cứu.
Người đang – Hạ Kiến Châu – dường như cảm nhận cơ thể khẽ run, nhẹ nhàng nắm lấy tay .
“Anh Nghiêm bao giờ kể cho chuyện đó.”
Trong lòng càng lúc càng nặng nề.
“Anh là đấy, biết mở miệng, còn cứng đầu.
Mẹ về, vui như thế nào, đều thấy rõ.
Anh bảo đến gặp mẹ, cứ chịu, trong lòng nghĩ rằng mẹ đã chẳng còn thương nữa.”
Bà nội thở dài một tiếng đầy nặng nề.
Tôi nhất thời biết nên gì.
“Tiểu Lê, con sẽ bỏ rơi A Nghiêm đúng ?” – Bà nội , nhẹ nhàng hỏi.
Bàn tay đang nắm tay của Hạ Kiến Châu đột nhiên siết chặt hơn hẳn.
“Bà nội, nếu con và A Nghiêm hủy hôn, bà buồn ?”
Bà nội khẽ , lắc đầu:
“Nếu hai đứa đến với , thì là duyên mà phận.
Duyên phận là thứ thể cưỡng cầu… bà thể chấp nhận .”
Hủy hôn thì bà chấp nhận .
Vậy nếu đối tượng kết hôn là cháu trai khác của bà… bà chấp nhận ?
“Tiểu Lê, ngủ sớm , bà cũng về phòng nghỉ đây.”
Bà nội dậy, bước chậm rãi rời khỏi phòng.
Vừa tiếng cửa khép , Hạ Kiến Châu lập tức chui khỏi chăn.
“Vợ ơi, sắp chết ngộp .”
“Tiểu Lê, sáng mai em ăn cháo hải sản cháo xương bò?”
Hai giọng cùng lúc vang lên.
Nụ môi bỗng đông cứng .
“A Châu?”
Bà nội thể tin nổi, từ từ tiến phía chúng .
“Hạ Kiến Châu! Tiểu Lê đang mang thai, mà còn dám bắt nạt con bé ?”
Không biết từ , Thẩm Nghiêm Chi cũng xuất hiện, ánh mắt dừng dấu hôn nơi cổ .
“Có thai? Tiểu Lê thai?”
Bà nội , sang Hạ Kiến Châu và Thẩm Nghiêm Chi.
Bầu khí lập tức rơi im lặng đầy ngượng ngùng.
Hạ Kiến Châu dậy, kéo lòng che chắn.
“Bà nội, con và Tiểu Lê đã đăng ký kết hôn ạ.”
Bà nội kéo tay áo Hạ Kiến Châu:
“Hèn gì dạo thấy hai đứa gì đó lạ lạ… Cậu tránh , đừng đè lên Tiểu Lê nữa.
Đứa nhỏ… mấy tháng ?”
Tôi và Hạ Kiến Châu , biết nên trả lời thế nào.
Vì… chẳng ai biết thật sự .
“Tôi…”
Bà nội thấy hai chúng im lặng, liền nhẹ nhàng kéo tay lên, bắt mạch.
Suýt nữa quên… bà nội xuất thân từ gia tộc y học danh giá.
“Mạch đều… là hỉ mạch.”
Gương mặt bà nội hiện lên niềm vui thể giấu nổi.
Lẽ nào… là lần đó… tháng ?
“Bà nội, bà chắc chứ?”
Hạ Kiến Châu bật dậy như lò xo.
“Anh làm cha mà biết vợ mang thai hả?” – Bà nội lườm một cái.
“Tôi sắp làm ba !”
Hạ Kiến Châu như phát điên, lặp lặp câu .
Không biết từ lúc nào, Thẩm Nghiêm Chi đã rời khỏi phòng.
“Tiểu Lê, khuya , nghỉ ngơi sớm , mai tiếp.”
Bà nội kéo Hạ Kiến Châu khỏi phòng.
Bảo gần đây thấy ngán canh gà.
Thì … là mang thai.
Tôi nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt bụng, trong lòng bỗng dưng thấy hạnh phúc đến lạ.
Đây là bảo bối của , là con của và Hạ Kiến Châu.
Không biết từ lúc nào, mơ màng .
Sáng hôm tỉnh dậy, điều đầu tiên thấy… là gương mặt trai phóng to mắt – mãn nguyện.
Hạ Kiến Châu đang ôm , tay đặt lên bụng , miệng còn đang lẩm bẩm gì đó.
13
Sau khi chúng công khai chuyện kết hôn, Thẩm Nghiêm Chi đã rời khỏi nhà từ sáng sớm.
Nghe dì Ngô , đã rời trong đêm.
Tôi từng nghĩ bà nội sẽ khó mà chấp nhận ngay , ngờ bà tiếp nhận.
Bà nội : “Vậy thì chứng minh rằng Tiểu Lê vốn dĩ là cháu dâu định mệnh của bà.”
Ngay hôm đó, Thẩm Nghiêm Chi công khai làm rõ chuyện hôn ước giữa và .
Thẩm Nghiêm Chi: 【Tôi – Thẩm Nghiêm Chi và Giang Lê từng tình cảm. Hôn ước chỉ là lời đùa của hai nhà lúc . Mong mọi hiểu rõ.】
Không lâu , từ chức tất cả các vị trí trong tập đoàn Thẩm thị, nước ngoài.
Khi mẹ Như biết bộ sự thật, bà cũng nước ngoài để ở bên Thẩm Nghiêm Chi.
Ngày kết hôn với Hạ Kiến Châu, Thẩm Nghiêm Chi chỉ từ xa một lúc, rời lặng lẽ.
Khi mang thai hơn tám tháng, gặp Tống Lộ một lần nữa.
Tống Lộ thấy bụng bầu đã nhô lên rõ rệt của , im lặng thật lâu mới lên tiếng:
“Chúc mừng . Thẩm Nghiêm Chi ? Sao thấy bên cạnh ?”
Cô nghĩ đang mang thai con của Thẩm Nghiêm Chi ?
Thông tin của cô chậm thật đấy.
“Tôi và Thẩm Nghiêm Chi gì cả.”
“Xin nhé, mới về nước. Ra nước ngoài chẳng cập nhật tin tức trong nước, cứ tưởng hai sẽ ở bên .” – Tống Lộ giải thích.
Hơn 2 giờ sáng, Hạ Kiến Châu trở về.
“(Xin…) Giang Lê, xin !” – Tống Lộ gọi , “Nếu , chắc chắn và Thẩm Nghiêm Chi sẽ hạnh phúc bên .”
Tôi đầu .
“Tôi bây giờ đang hạnh phúc.”
“Tiểu Lê, nợ một lời xin . Hồi đó thật sự quá thích Thẩm Nghiêm Chi… xin …” – Giọng cô nghẹn , như sắp .
Tôi đáp , chỉ bước thẳng.
“Vợ ơi, ? Anh trai ?”
Hạ Kiến Châu chạy tới, cố tình khoe kiểu tóc mới toanh của .
“Đẹp trai.”
“Vợ ơi, cho ôm cái nào ~ ~ ~”
14
Người rõ lòng , cuối cùng sẽ đánh mất yêu.
Xin hãy trân trọng đang ở bên cạnh bạn.
(Kết thúc)