Thiếp Bổn Vi Hoàng - Chương 2
05
Ta vội vã trở yến tiệc, thu hút ánh mắt của mọi .
“Nương nương, Thái tử điện hạ rõ tung tích! Các đại điện đều đã tìm qua, nhưng thấy .”
“Cái gì!” Hoàng hậu sắc mặt đại biến.
Yến tiệc lập tức rối loạn, mọi tự động tản tìm kiếm Giang Thần. Đông Cung cũng chỉ lớn chừng , chẳng mấy chốc, bọn họ đã tìm đến gian điện hẻo lánh .
Ta cố ý tỏ vẻ nghi hoặc, chậm rãi : “Giữa ban ngày ban mặt, cửa điện khóa? Không lẽ kẻ gian ẩn nấp bên trong?”
Hoàng hậu , quả nhiên lộ vẻ lo lắng, lập tức gọi Kim Ngô vệ: “Phá cửa cho !”
Quan khách trong yến tiệc ôm tâm lý xem trò vui, đều tụ tập bên ngoài điện. Cửa cung đạp vỡ, bên trong thoạt vắng lặng một bóng .
Hoàng hậu chần chừ dám bước . Ta lập tức bày bộ dáng hiểu chuyện, cung kính thưa: “Nương nương thân phận tôn quý, thần nữ xuất thân tướng môn, xin thay nương nương xem xét.”
Chăn đệm giường hỗn loạn, hằn rõ dấu vết thể che giấu. Ta thẳng tới tủ áo, chút do dự mở .
Hai thân thể quần áo xộc xệch, ôm chặt lấy , lăn ngoài.
“A… hai ở đây?” Ta kinh hãi thốt lên một tiếng thất thanh.
Trên Chi Vân đầy vết bầm xanh tím, mắt đều , nàng và Thái tử đã làm gì trong . Giang Thần trừng mắt , nhanh chóng kéo Chi Vân phía , che chắn cho nàng .
Bên ngoài, khi thấy tiếng thét lên, mọi ùn ùn kéo trong điện.
Ta khẽ run rẩy, cắn môi, ép mấy giọt nước mắt, giọng mang theo nghẹn ngào: “Hôm nay mới đính hôn, mà Thái tử vụng trộm ân sủng cung nữ! Bảo và phủ Tướng quân còn biết giấu mặt ?”
Hoàng hậu còn tức giận hơn .
Thái tử tửu hậu thất đức, ngay tại yến tiệc đã kìm nén nổi mà làm chuyện ô uế , nếu truyền ngoài, tất sẽ thành trò cho thiên hạ. Huống hồ, gối Hoàng thượng còn mấy hoàng tử đã trưởng thành, đều dòm ngó ngôi vị Đông Cung.
Ta xem, đời giúp đỡ, Giang Thần cùng “nữ nhân yêu” thể bao xa!
“Chát!”
Một cái tát giòn tan rơi thẳng lên mặt Chi Vân.
Giống hệt kiếp , Hoàng hậu đem mọi tội đổ hết lên đầu nàng .
“Tiện tì to gan, dám quyến rũ Thái tử, phạm tội ô uế hậu cung! Người , lôi ngoài, đánh năm mươi trượng!”
Thân thể Chi Vân mảnh mai yếu ớt, cần đến năm mươi trượng, chỉ sợ một nửa cũng đã đủ lấy mạng nàng .
Giang Thần màng ánh mắt của mọi , lập tức chắn mặt Chi Vân, lớn tiếng kêu lên: “Mẫu hậu, của Chi Vân, là nhi thần thể kiềm chế !”
“Chi Vân tuy xuất thân thấp hèn, nhưng nàng đã bầu bạn bên nhi thần nhiều năm, so với bất cứ nữ tử nào đều dịu dàng, thiện lương hơn. Nhi thần sớm đã cho nàng một danh phận!”
Ta tìm cơ hội, liền nhỏ giọng, khẽ nức nở:”Vậy thì ? Trong mắt điện hạ, là gì? Chẳng lẽ còn xuất giá, đã thêm một ‘ ’ ?”
Thân thể Chi Vân khẽ lảo đảo, giống như dọa đến ngất .
Giang Thần còn kịp trả lời, vội vàng ôm nàng lòng, khẩn thiết cầu xin Hoàng hậu: “Mẫu hậu, nhi thần cầu , ban cho Chi Vân vị trí trắc phi! Nếu mẫu hậu đồng ý, nhi thần tuyệt đối dậy!”
06
Hoàng hậu ngoài miệng giận dữ quát mắng Giang Thần hoang đường, phạt quỳ để tỉnh táo . khi khách khứa rời , bà lập tức tìm đến :
“Thư Nghi, thiệt thòi cho con , Giang Thần nhất thời hồ đồ mới làm chuyện với con. Hai đứa từ nhỏ đã quen biết, con là hiểu nó nhất, đúng ? Lần , con hãy tha thứ cho nó .”
“Nam nhân mà, luôn khó tránh khỏi hồ ly tinh mê hoặc, dễ dàng phạm sai lầm. Gối vàng quỳ dễ, Giang Thần là tương lai của giang sơn, thể cứ để nó quỳ mãi .”
Giọng bà mềm mỏng khuyên nhủ, như thể mắc là , còn mới là kẻ cúi đầu nhượng bộ.
Chẳng đợi đáp lời, Hoàng hậu đã sai nâng Thái tử dậy.
Giang Thần mời thái y giỏi nhất trong cung, đích thân ở bên cạnh chăm sóc Chi Vân, thèm đoái hoài đến .
Trở về phủ Tướng quân, mẹ ôm lấy , đau lòng thôi: “Con còn gả Đông Cung đã chịu uất ức thế ! Thái tử lương duyên, còn ả cung nữ cũng loại đơn giản. Hay là nhân lúc , sớm giải trừ hôn ước ?”
Dễ dàng thoái hôn như , chẳng là tiện nghi cho bọn họ ? Cũng đúng với ý nguyện của Giang Thần.
Ta trấn an mẹ: “Đây là hôn sự do Hoàng thượng định đoạt, thể bỏ là bỏ. Ngày mai, cha sẽ cùng con Kim Loan điện, diện thánh cầu kiến.”
Kiếp , che chở cho danh tiếng của Giang Thần.
Kiếp , khiến cho khắp phố lớn ngõ nhỏ đều bàn tán chuyện Thái tử háo sắc, giữa ban ngày lún sâu trong nữ sắc.
Có kẻ thậm chí còn công khai nhổ nước bọt, xứng làm Hoàng đế tương lai. Còn , trở thành đối tượng đời thương tiếc.
chẳng bận tâm.
Tất cả những chuyện , đều là do sắp đặt. Những gì nợ đời , mới chỉ đòi chút ít mà thôi.
Trong Kim Loan điện, cha quỳ xuống, dập đầu cầu Hoàng thượng thu hồi thánh chỉ, hủy bỏ hôn ước giữa và Thái tử.
Cha một đời chinh chiến, lập nhiều chiến công hiển hách. Có thể , nếu Mạnh gia, e rằng cũng giang sơn thịnh thế như ngày hôm nay.
Hoàng thượng đích thân đỡ cha dậy, sai truyền Giang Thần tới điện. Không ngoài dự liệu, Giang Thần ngu xuẩn hơn tưởng.
Đứng mặt Hoàng thượng, vẫn chịu cúi đầu nhận sai, còn cứng giọng : “Phụ hoàng từng dạy nhi thần, làm sai thì chịu trách nhiệm! Nhi thần chịu trách nhiệm với Chi Vân thì gì sai?”
“Mẫu hậu đã đồng ý , khi Mạnh Thư Nghi cửa, Chi Vân sẽ trở thành trắc phi của nhi thần.”
Hắn vui , giọng điệu đầy bất mãn: “Chúng là thanh mai trúc mã, Mạnh Thư Nghi, ngay cả một trắc phi là cung nữ mà ngươi cũng dung ? Còn đòi thoái hôn, còn kinh động đến phụ hoàng. Nhất định làm lớn chuyện thế ?”
Chỉ vài câu của , đã khiến Hoàng thượng nổi giận lôi đình.
“Là trẫm giáo dưỡng nghiêm, để Thái tử hoang đường đến mức ! Người , áp ngoài điện!”
Giang Thần lôi ngoài Kim Loan điện. Hoàng thượng đích thân giám sát hành hình.
Kim Ngô vệ vung roi, từng nhát quất xuống thân thể đang quỳ của Giang Thần. Roi lún sâu da thịt.
Từ nhỏ, đã sống trong nhung lụa, Hoàng hậu nuông chiều, nào đã từng chịu khổ như ?
Mới chịu vài roi, đã nhịn nổi mà kêu thảm thiết: “Phụ hoàng, dừng tay … nhi thần biết sai !”
Tiếng roi vụt xuống, tiếng kêu thảm của Giang Thần vang vọng cả Kim Loan điện.
Mà trong lòng , chỉ tràn ngập khoái ý khôn cùng!
07
Chẳng mấy chốc, Hoàng hậu kinh động.
Bà lao đến che chắn cho Giang Thần, ngăn những roi quất xuống , nước mắt lưng tròng cầu xin: “Hoàng thượng, thần chỉ duy nhất một đứa con trai, đánh chết nó ?”
Chỉ trong chớp mắt, bà liếc , ánh mắt đoan trang thoáng qua một tia căm hận.
Sau đó, bà lập tức kéo xuống nước: “Thư Nghi, Thái tử là phu quân tương lai của ngươi, thấy đánh đến mức , ngươi cũng cầu xin giúp ?”
Ta cố ý cúi đầu, làm vẻ khó xử.
Cha bước lên , chắn mặt , giọng trầm nhưng lạnh lẽo: “Thái tử còn cưới Thư Nghi, đã cùng cung nữ Đông Cung dây dưa rõ. Ai dám đảm bảo sẽ sủng diệt thê, bỏ rơi con gái ?”
“Thần đặc biệt tới đây, là để xin Hoàng thượng thu hồi hôn chỉ!”
Hoàng hậu xong sững sờ, bàng hoàng dám tin.
Bà lập tức bước đến, nắm lấy tay một cách thân thiết. lạnh lùng tránh .
“Thư Nghi và Giang Thần là thanh mai trúc mã, nếu gả cho Giang Thần, thì còn thể gả cho ai? Thiên hạ , còn nơi nào cao quý hơn vị trí Thái tử phi?”
Bộ dáng của bà , cứ như thể rời khỏi Giang Thần thì sẽ ai thèm lấy.
Bà nghĩ rằng, nếu Mạnh gia giúp đỡ, một kẻ ngu xuẩn tham luyến nữ sắc như Giang Thần, thực sự thể lên long ỷ ?
Bà quá ngu ngốc, thấu đại cục.
Ai lấy , kẻ đó mới thể trở thành quân vương thiên hạ!
“Thư Nghi, đừng giận dỗi nữa.”
Bà nhẹ giọng dỗ dành: “Chẳng qua chỉ là một nữ nhân, nàng cũng chỉ là trắc phi, ảnh hưởng gì đến tình cảm của con và Thái tử.”
Giang Thần thấy mẫu hậu cao quý của cúi đầu , cảm thấy chịu nổi.
Hắn cắn răng, hít sâu một , giận dữ : “Mẫu hậu, đừng cầu xin nàng nữa! Mạnh Thư Nghi, nếu ngươi còn tiếp tục làm làm mẩy, nhất định sẽ hối hận!”
Ta khẽ nhếch môi , ung dung bước tới điện, nhẹ nhàng nâng vạt váy, quỳ xuống mặt Hoàng thượng, từng chữ rành rọt: “Thần nữ trong mắt thể dung nạp một hạt cát, cùng Thái tử duyên phận đã tận. Thần nữ nguyện ý hủy bỏ hôn ước, tác thành cho Thái tử và cung nữ Chi Vân.”
Giang Thần sắc mặt đại biến, lần đầu tiên hoảng loạn. Hắn ngờ quyết tuyệt đến , dứt khoát đoạn tuyệt hôn ước.
Hoàng thượng giận dữ vỗ mạnh lên long án: “Hôn nhân trò đùa! Hôn sự giữa ngươi và Thái tử là do trẫm định đoạt, thể hủy là hủy? Giang Thần, lần là do ngươi! Mau quỳ xuống, dập đầu tạ với tiểu thư Mạnh gia!”
“Cái gì?!”
Mẹ con bọn họ đồng thanh kinh hãi kêu lên.
Hoàng hậu căm phẫn, cắn răng : “Hoàng thượng, nhưng Giang Thần là Thái tử…”
“Thái tử phạm pháp, tội ngang với thứ dân! Nó sai lầm thế , chẳng là do ngươi giáo dưỡng nghiêm ?”
Dưới cơn thịnh nộ của Hoàng thượng, Hoàng hậu dù cam lòng cũng thể thêm lời nào.
Giang Thần đánh xong, cả đầy máu, khuôn mặt vì nhịn đau mà méo mó, nhưng trong mắt vẫn cháy lên ngọn lửa giận dữ.
Cuối cùng, vẫn quỳ xuống mặt , giọng điệu đầy cam tâm: “Thư Nghi, sai . Là hành vi đắn, nhất thời hồ đồ!”
Nói xong, hạ giọng cảnh cáo: “Ngươi giận là đủ , biết điểm dừng . Không làm quá nữa!”
Từ đầu đến cuối, thẳng lưng, buồn một cái.
Giang Thần chịu nhục, trong lòng đầy oán hận, nghiến răng : “Ta đã hạ đến mức , ngươi còn gì nữa? Chi Vân tuy là cung nữ, nhưng nàng thanh cao như mai tuyết, trung trinh kiên định, thể sánh với đám tiểu thư thế gia các ngươi?”