Thư Tình Ban Ngày - Chương 4
Đơn giản đến mức chỉ một bức thư tình lười tên, nhờ đưa qua, đó ngày hôm đã nhận thư trả lời của .
Phía chỉ một câu.
[Vậy đều cùng .]
Tôi bao giờ thật sự thừa nhận mối quan hệ giữa hai chúng . Thực , ai thể sớm trưởng thành đến mức coi chuyện là nghiêm túc chứ?
Vậy mà nghiêm túc thật.
Cậu bắt chước đám học sinh cá biệt yêu đương, tặng quà cho , kèm học bài, dùng tiền thưởng học bổng để dẫn chơi.
Tôi chẳng mấy bận tâm, bởi vì thứ duy nhất giữa chúng giống như một cặp đôi lẽ chỉ là những nụ hôn vụng trộm trong phòng sinh hoạt câu lạc bộ.
Cậu từng , đang học cách đan khăn cho con gái.
Thế nhưng, khi chiếc khăn vẫn còn dang dở, đã lặng lẽ rời , một lời từ biệt.
28
Đây cũng lần đầu tiên Từ Tri Bạch đến nhà .
Tôi đã với về chuyện chia tay như thế nào nhỉ?
À… Là vì theo ba mẹ chuyển sang tỉnh bên cạnh học, đã cho biết. Khi đó, đáp lời:
“Trường đó cũng xa, đã xem vé xe , từ đây qua đó chỉ mất năm tiếng thôi. Cuối tuần thể đến thăm em…”
“Từ Tri Bạch.”
Chính đã cắt ngang lời .
Hôm đó là buổi chiều cuối cùng còn ở trường.
Tôi hoàng hôn ngoài cửa sổ, với , với giọng điệu hờ hững:
“Không cần thiết.”
Cậu im lặng ba giây: “Ý em là gì?”
“Em là… phiền phức lắm, cần thiết.” Tôi lên, đó đeo cặp sách lên vai, : “Vậy nên, cứ thế mà chia tay . Tạm biệt.”
Cậu thậm chí còn kịp níu giữ.
Có lẽ, giống như trong phim, những khoảnh khắc như thế lúc nào cũng kèm với một cơn mưa.
Tối hôm đó, ướt sũng nước mưa trèo tường nhà , gõ lên cửa sổ ban công tầng một.
“Lâm Thính Nguyệt!” Từ Tri Bạch thân ướt đẫm, ánh mắt sáng rực như lửa. Cậu lan can, một lần nữa hỏi : “Em thực sự đến tìm em ?”
“Anh mới mười sáu tuổi, đừng học mấy cảnh trong phim nữa.”
Tôi hiển nhiên coi là thật.
Chỉ tiện tay ném cho một câu: “Anh ướt hết , tắm xong về . Dưới ban công ô, nhớ bằng cửa chính. Em lên lầu đây.”
Rất lâu đó, mới thấy đèn tầng một vụt tắt, lúc mới chợt nhớ đã quên lời tạm biệt.
Tôi soạn một tin nhắn gửi nhưng màn hình chỉ hiện lên một dấu chấm than đỏ rực.
Tựa như một dấu chấm hết giữa chúng .
29
Tối nay trời cũng đổ mưa.
Chỉ là giống cơn mưa xối xả của ngày hôm đó, mà là một cơn mưa rả rích, dịu dàng.
“Vậy còn câu trả lời của em?”
Từ Tri Bạch cúi đầu, đôi mắt rơi :
“Tôi nghĩ việc luôn thích em là một điều gì đó ngu ngốc, chỉ biết rằng, chia xa với em.”
“Thế tại với rằng bạn gái…” Tôi vẫn cứng miệng.
“Em biết rõ, vị trí đó chỉ thể là của ai.”
Tôi á khẩu.
Ban công bật đèn, chỉ ánh sáng ấm áp màu vàng từ sân hắt .
Tôi giấu tay lưng, bất giác siết nhẹ , cố tình nghiêng đầu , .
“Vậy… câu trả lời của em là gì?”
Từ Tri Bạch tiến gần.
Giữa chúng chỉ còn cách nửa bước chân.
Lòng bàn tay của se lạnh, đầu ngón tay khẽ chạm, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt , giúp thẳng mắt .
Tôi chút tự nhiên: “Vậy hôm nay cũng chuyện với bạn nữ khác còn gì…”
“Cô giúp mang quà tặng em tới, bởi vì để nó ở phòng hoạt động nên cô thấy.” Từ Tri Bạch giải thích: “Tôi là quà tặng cho thích.”
“ Lâm Thính Nguyệt, tại em đầu bỏ ?”
Tôi đã còn đường lui.
Cậu đã giúp nửa câu .
“Em cũng để ý đến .”
“Cho nên, thân thiết với Bùi Cách nữa.”
30
“Hôm nay cứ thẫn thờ thế?”
Bùi Cách bắt đầu chọc : “Này, tối qua nhắn tin cho mà trả lời? Đừng bảo là thấy đấy.”
“Thật sự thấy mà, ngủ sớm lắm.”
Dĩ nhiên là dối.
Bởi vì tối qua, ngay mặt , Từ Tri Bạch đã đặt Bùi Cách chế độ “Không làm phiền”.
“Không cần xóa nhưng cứ ít trả lời . Cậu kiên trì lâu .”
Đó là lời của Từ Tri Bạch.
hôm nay, thứ thực sự khiến mất tập trung là đến.
Một học sinh vốn luôn nghiêm túc, bất kể nắng mưa cũng vắng buổi nào, hôm nay học.
“Lớp trưởng mà cũng nghỉ học , hiếm thật đấy.”
Đến cả Bùi Cách cũng nhịn mà cảm thán.
Chỗ trống cứ vô thức thu hút ánh mắt cả ngày.
Mãi cho đến lúc tan học.
“Đi thôi, Lâm Thính Nguyệt, về chung nào.”
Bùi Cách đã thu dọn xong đồ đạc.
Tôi đáng lẽ cũng nên như mọi ngày, cùng về nhà.
hôm nay, chẳng vội vã xếp sách vở, mà sang Bùi Cách, chậm rãi lên tiếng:
“Cậu còn nhớ hồi cấp hai, mọi đồn yêu sớm ?”
“Là với Từ Tri Bạch.”
31
Thật , từng đến nhà Từ Tri Bạch.
Cũng hề biết nhà … đúng là giàu thật.
“Có ai ở nhà ?”
Căn hộ trong một khu chung cư cao cấp, ngay cạnh trường học.
Dựa theo địa chỉ trong hồ sơ, tìm đến nhà, gõ cửa. Lần đầu tiên ai trả lời.
Tôi gõ thêm vài tiếng.
Cuối cùng, bên trong mới vang lên tiếng bước chân, cửa kéo soạt một cái.
“Ai đấy?”
Giọng Từ Tri Bạch ban đầu bực bội nhưng khi thấy lập tức hạ giọng xuống.
“Sao là em?”
“Hôm nay học, lo lắng.”
Cậu mặc một chiếc áo phông trắng rộng rãi, quần dài.
Tóc rối bù, sắc mặt phần tái nhợt nhưng hai gò má đỏ lên bất thường.
Tôi thoáng qua đã đoán ngay: “Tối qua mang ô, dầm mưa về, phát sốt nữa chứ gì.”
Từ Tri Bạch nheo mắt : “Sao lần nào em cũng đoán trúng ?”
Tôi giơ hộp thuốc hạ sốt mới mua lên, nghiêm túc : “Vì em cũng thích .”
32
Nhà khá rộng, chỉ một ở.
Gia đình đã mua căn hộ để tiện cho việc học hành.
Cũng tiện cho nữa.
“Người nóng lắm ?”
Mọi chuyện biết thế nào diễn biến thành tình huống .
Tôi chống tay lên , gương mặt của Từ Tri Bạch dường như còn đỏ và nóng hơn khi uống thuốc. Cậu chăm chú, hỏi: “Mục đích của em… chỉ là chiếm lợi của ?”
“Lúc đến thì nghĩ .”
Tôi mặt hướng khác.
Ngoài trời bắt đầu mưa nhỏ.
Tiếng mưa tí tách rơi xuống, che lấp âm thanh của những nụ hôn mềm mại trong phòng.
Lần , hiếm khi đánh mất thế chủ động.
“Lâm Thính Nguyệt, em biết ?”
Từ Tri Bạch bỗng bật : “Trước đây, so với việc thích , em hình như còn thích hôn hơn.”
“Không thích , tại em chỉ hôn mỗi ?”
Tôi chấp nhận.
“Vậy tại thích em?”
Cậu trả lời.
Tôi hừ nhẹ: “Không thì em hôn đấy.”
“Anh còn mong thế.”
Khoảng một lúc , mới chậm rãi lên tiếng:
“Em đã từ chối hôn ước với Bùi Cách.”
“Hôm nay, em cũng đã chính thức với về chuyện của chúng .”
“Anh chạy thoát .”
33
Lúc , đã là học kỳ hai của năm lớp 12.
Giáo viên yêu cầu cả lớp nguyện vọng đại học giấy note dán lên bảng.
“Có chọn cùng trường đại học với Từ Tri Bạch ?”
Bùi Cách chọc chọc .
Từ ngày hôm đó, trở nên dè dặt hơn hẳn.
Thậm chí, một lần nửa đêm còn nhắn tin cho :
[Nếu lúc đó giả vờ bắt nạt , thì thích ?]
Tôi trả lời.
Bởi vì một họ Từ nào đó đã thấy, khó chịu hừ lạnh một tiếng:
“Không , vì bất kể đây , đều ở đó.”
Khoảng cách giữa và Từ Tri Bạch đang dần thu hẹp.
Cậu giúp học tập, giảng bài cho , từ từ nâng cao thành tích của .
“Nếu em cố gắng tăng thêm ba mươi điểm nữa, em cũng thể Đại học A.” Cậu với : “Em thắc mắc vì chọn trường đại học của em ?”
Tôi lắc đầu.
Bởi vì biết, điều mong chính là thể cùng trở nên hơn, ngày càng tiến xa hơn.
Dù cho thể đến nơi đó, vẫn sẽ luôn tìm đến .
Và cũng nghĩ như .
Trước ngày thi đại học, nhận một bông hồng mà lặng lẽ đặt trong cặp sách của .
Cùng với một tờ giấy nhỏ:
[Dù thế nào nữa, chúng cũng sẽ luôn chung một con đường, một con đường trải đầy những đóa hồng.]
-HẾT-