Thừa Nguyện Quy Lai - Chương 5
“Ông tin , chỉ cần lần theo vệt cháy , sẽ tìm ông.”
Tôi thấy một sợi dây trong suốt, mảnh như tơ, sáng lấp lánh.
Nó sợ lửa và đúng là dễ cháy.
“Cô biết là , ?” Giọng hỏi, dần yếu , lộ rõ vẻ thất bại.
Tôi đáp: “Thế gian vốn chẳng quỷ. Quỷ quái chính là lòng .”
“Cô đếm đến ba, sẽ tự đầu thú thế nào?” Hắn .
Tôi lạnh giọng: “Ông trốn . Tôi biết ông là ai.”
Trong bóng tối, âm thanh trầm xuống, đáp: “Đừng hòng dọa , Chu Thế Kỷ.”
Tôi gọi thẳng tên .
Thật , bao giờ nghĩ hung thủ là Chu Thế Kỷ.
Ngay từ lần đầu gặp, ông chỉ cho cảm giác của một lão già hiền lành, thật thà.
Tôi vẫn luôn nghi ngờ là lão bảo vệ Cát, tính khí nóng nảy, dễ kích động.
Nếu tình cờ thấy Chu Thế Kỷ điều khiển rối gỗ, nếu ông khoe rằng thể khống chế cả rối thật lẫn , sẽ chẳng bao giờ liên hệ ông với cây sào trúc , cũng chẳng nghĩ ông đã giết Vương Tinh Dã.
Không khí im ắng đến nghẹt thở. Rồi một tiếng hét lớn vang lên: “Không ! Tôi !”
Sau đó, chỉ còn tiếng rên khẽ, im bặt.
Tôi thở dài.
Chu Thế Kỷ bắt.
Trong suốt một tuần giam, ông chống đối thẩm vấn, thậm chí tuyệt thực.
Cuối cùng, ông chỉ yêu cầu một điều, gặp khi nhận tội.
Tôi đồng ý, vì trong lòng vẫn còn vô số nghi ngờ: Tại Chu Thế Kỷ giết Vương Tinh Dã?
Vì hễ ai hát bài “Thừa Nguyện Quy Lai” là ông tay?
Khi gặp ông tại trại giam, chỉ một tuần mà ông đã già cả chục tuổi, trông chẳng khác nào lão già tám mươi, tàn tạ và trống rỗng.
Thấy , ông trừng mắt kinh ngạc, giọng run rẩy: “Thì … cô là cảnh sát.”
Tôi cúi đầu bộ cảnh phục , màu sắc nghiêm trang khiến chợt thấy nặng nề.
“Bác Chu, đến nhà hát làm diễn viên độc tấu là để điều tra vụ bài hát cấm ở Giang Thành.”
Chu Thế Kỷ hừ lạnh: “Vậy … cô cố ý hát Thừa Nguyện Quy Lai để dụ mặt.”
Tôi đến gặp ông, hy vọng ông thể thẳng thắn khai nhận tội của , rốt cuộc ông đã giết hại Vương Tinh Dã và Nghiêm Châu như thế nào?
Chỉ cần đến cái tên “Vương Tinh Dã”, tim khỏi quặn đau.
Một ca sĩ trẻ tài hoa như thế, tước đoạt mạng sống, thể , đó là một bi kịch quá đỗi đáng tiếc.
“Tôi thể hút thuốc chứ?” Chu Thế Kỷ uể oải hỏi, cúi đầu.
Tôi rút trong túi điếu thuốc đã chuẩn sẵn, châm lửa giúp ông .
Ông chỉ hút hai dập tắt.
Ông : “Hôm diễn mừng Quốc khánh năm , khi Vương Tinh Dã lên sân khấu mười phút, đánh ngất . Tôi buộc hàng chục sợi dây điều khiển con rối lên , lợi dụng lúc kéo màn sân khấu, trèo lên dầm ngang phía . Sau khi tấm màn kéo , bắt đầu điều khiển dây, khiến Vương Tinh Dã cúi chào khán giả. Khán giả xa, đèn sân khấu mờ, nên chẳng ai phát hiện gì bất thường, cũng ai nhận đang ở ngay dầm đỡ. Tất nhiên họ càng thể biết, tiếng hát lúc chỉ là băng thu âm.”
“Khi bài hát kết thúc, bắt chước giọng của Vương Tinh Dã, rằng ‘bài hát chỉ nên trở thành tuyệt hưởng, nếu hát nó sẽ rơi đầu.’ Nói xong, dùng dây điều khiển cắt đứt cổ . Lợi dụng lúc hỗn loạn, thu dây , giấu cơ quan trong đạo cụ . Dù là phụ trách đạo cụ, ai mà nghi ngờ ? Bất cứ việc gì làm, khác cũng cho là bình thường.”
Tôi cắn chặt môi, cố nén cơn giận đang cuộn lên trong ngực: “Vậy vì ông giết ông ? Tại cho phép ai hát bài hát đó? Là vì ông căm hận Vương Tinh Dã, là căm ghét chính bài hát?”
Sau khi Chu Thế Kỷ bắt, đã từng suy đoán, lẽ vì ghen tị. Hai cùng nhà hát một năm, tài năng và danh tiếng chênh lệch khiến lòng dễ nảy sinh đố kỵ.
Chu Thế Kỷ lấy một điếu thuốc khác, châm giúp ông . Ông hút vài dập tắt.
Ông : “Bởi vì kiếp , chính đã giết .”
Khi thốt câu đó, mặt ông ánh lên vẻ đắc ý kỳ lạ, chút hối hận.
“Kiếp ?” Tôi khẽ nhíu mày.
“Phải.”
Ông : “Phải bắt đầu từ năm tám tuổi. Khi là thập niên 70, mọi đều nghèo đến mức đói khát. Nhà là nghèo nhất thôn, thường bữa cơm, bữa cháo. Hôm đó, đã đói suốt hai ngày liền, chỉ thể lên núi hái trái dại. trái nào cũng mọc giòi, đắng nghét đến mức nôn mật xanh. Lúc , một thanh niên đến, rằng là làm âm nhạc, tới vùng để thu thập dân ca. Hắn bảo chỉ cần dẫn đến tìm những biết hát, sẽ cho kẹo.”
“Tôi ba lô to mang theo, nghĩ bên trong chắc nhiều đồ ăn. Nếu mang về nhà, cả nhà sẽ một bữa no. Tôi bèn cố ý dẫn đến mép vách đá, nhân lúc chú ý, đẩy rơi xuống vực. Ai ngờ chiếc ba lô cũng rơi theo .”
Tôi cau mày: “Ý ông là… ông đẩy xuống vách đá chính là kiếp của Vương Tinh Dã?”
Ông gật đầu: “Vương Tinh Dã và giống đến kỳ lạ, đều làm âm nhạc. Ban đầu chỉ nghi ngờ, nhưng chắc chắn, bởi vì bài hát ‘Thừa Nguyện Quy Lai’ đã rõ điều đó. Khi Vương Tinh Dã hát bài đó cho , hiểu ngay, đang cho biết đã đầu thai, trở về để báo thù .”
Tôi lặng . Cái “logic” thật bệnh hoạn. Rõ ràng chỉ là tâm ma của Chu Thế Kỷ, xuất phát từ tội và nỗi sợ.
“Tức là ông cho rằng tất cả những hát bài đó đều là kiếp của ông , nên ông giết hết?” Tôi hỏi.
“Hừ, chẳng lẽ ?” Chu Thế Kỷ đáp, giọng hung tợn.
“Ai hát bài đó, giết đó. Hắn đầu thai bao nhiêu lần, cũng sẽ giết bấy nhiêu. Tôi sinh là khắc tinh của !”
Mắt ông ánh lên tia điên loạn, gân xanh nổi cộm trán.
Tôi khuôn mặt chút hối hận mà chỉ thấy thương tiếc cho Vương Tinh Dã. Nếu Chu Thế Kỷ, ông giờ lẽ đã trở thành một nhạc sĩ nổi tiếng quốc, thậm chí vươn thế giới.
“Bác Chu.” Tôi , “ một chuyện cho ông biết. Ông đã sai. Bài hát ‘Thừa Nguyện Quy Lai’ hề về chuyện đầu thai báo thù.”
“Đừng lừa ! Lời hát rõ về con hứa sẽ trở với mẹ, chẳng là đến đầu thai ?” Chu Thế Kỷ gào lên, mặt đỏ bừng như máu.
“Không .”
Tôi bình tĩnh đáp: “Bài hát để tưởng niệm những hùng liệt sĩ đã hy sinh vì Tổ quốc. Vương Tinh Dã hy vọng họ thể một lần nữa trở nhân gian, sống trong lòng . Trong lời hát, ‘mẹ’ là mẹ ruột mà là ‘mẫu quốc’, là đất nước chúng . Bề ngoài là tình cảm của con dành cho mẹ, nhưng thực chất là tình yêu của chiến sĩ dành cho Tổ quốc.”
Chu Thế Kỷ khẽ run, giọng trầm xuống: “Thật …”
Rồi ông lắc đầu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Tôi rút từ túi một tấm ảnh đưa cho ông . Đó là bức ảnh Vương Tinh Dã từng nhắc đến: trong ảnh, một lính trong bộ quân phục rách nát ngã gục giữa cánh đồng, nửa thân bom xé nát, chỉ còn phần . Giữa đống xương khô, mọc lên từng nhánh cỏ xanh, còn trong hốc mắt khô, một bông hoa dại lay động trong gió, như niềm hy vọng nhỏ nhoi vẫn còn sót .
Chu Thế Kỷ lặng im hồi lâu, gì. Tôi tháo chiếc vòng tay Song Ngư khỏi cổ tay, đặt lên bàn: “Bác Chu, cảm ơn vì đã vô tình lưu giọng hát của Vương Tinh Dã. Chiếc vòng tặng cho bác.”
Sau mới biết: để khiến mọi tin rằng bài “Thừa Nguyện Quy Lai” quỷ ám, Chu Thế Kỷ đã giấu trong chiếc vòng tay một thiết phát âm siêu nhỏ. Mỗi khi ai hát bài đó, thiết lập tức phát giọng của Vương Tinh Dã, khiến tin rằng linh hồn ông vẫn còn quanh quẩn.
“Bác Chu.”
Tôi khẽ : “Bác nợ Vương Tinh Dã một lời xin .”
Năm nay, dịp Quốc khánh, đến Vân Nam, ghé thăm nghĩa trang liệt sĩ. Tôi rưới rượu tẩy bia mộ, thắp hương nghi ngút từng ngôi mộ lạnh. Những trẻ tuổi , cuộc đời họ khép ở khoảnh khắc rực rỡ nhất. Họ mang theo vô vàn tiếc nuối, nhưng chắc chắn, họ từng hối hận.
Nếu sống một lần nữa, họ vẫn sẽ chọn con đường y như thế.
“Từng một , ông tên Vương Tinh Dã. Ông vì các vị mà hát một khúc tiễn biệt. Khúc hát mang tên ‘Thừa Nguyện Quy Lai’, nghĩa là thành tâm nguyện trở về. Nó chỉ là lời chúc phúc của Vương Tinh Dã dành cho các vị, mà còn là lời chúc phúc của Tổ quốc và nhân dân cả nước gửi đến các vị. ông thể hát nữa, bởi bốn mươi năm , ông đã sát hại. Vì , hôm nay thay mặt Vương Tinh Dã, hát khúc “Thừa Nguyện Quy Lai” cho các vị .”
Tôi nghiêm trang, hít một thật sâu, từ từ thở .
Lúc , chân núi xuất hiện một nhóm học sinh tiểu học, đều mang khăn quàng đỏ cổ. Các em thầy cô dẫn dắt, xếp hàng ngay ngắn, từng em một cúi đầu hành lễ mỗi tấm bia mộ.
Tôi khẽ mỉm .
Những đứa trẻ , tương lai sẽ là trụ cột của đất nước. Các em sẽ yêu thương sâu sắc quê hương .
Vương Tinh Dã, ông xem …
Họ đã trở về đó.
Lời bài hát trôi .
“Tôi trong lòng đất ẩm ướt, xương cốt nảy lên từng nhánh cỏ xanh non.
Mẹ thân yêu, xin đừng vì con nữa. Con trở về , vẫn là đứa con trai của mẹ.
Mẹ dùng mái tóc bạc mà đo từng mùa qua, khâu trái tim đỏ nhiệt thành của con lòng đất mẹ hiền.
Dẫu mưa nguồn xối xả, tình nhớ vẫn ngược dòng mà trôi.
Đom đóm thắp sáng nơi cát bụi vùi xương, ánh sáng chính là tinh thần con còn sót .
Trên sống lưng tang thương, con khắc xuống điều nguyện ước cuối cùng, rằng nếu những giọt sương rơi ướt lòng bàn tay mẹ, thì hoa văn thấm đẫm da , chính là con đang đường trở về.
Gió đêm luồn qua những kẽ xương, hoa dại mọc lên trong hốc mắt, đã hóa thành thi ca.
Mẹ ơi, xin đừng vì con nữa. Con bao giờ thật sự rời xa mẹ.
Mỗi nếp nhăn gương mặt mẹ đều là năm tháng trôi qua, mỗi giọt mưa rơi xuống đều mang theo nỗi nhớ con.
Khi đàn nhạn đỏ bay về từ phương xa, nơi đất mềm, mầm non bật dậy,
hát khẽ khúc ru hòa quyện cùng hương lan.
Xin mẹ đừng lau tro bụi khung ảnh, vì con vẫn quanh quẩn nơi hiên nhà.
Khi bếp lửa bừng hồng, ấm chính là con, đang trở về trong vòng tay mẹ.”
-HẾT-
