Tiệm Cầm Đồ Thu Thập Tà Vật - Chương 1: Mười hai tà vật
“Đinh đóng quan tài, lá gan trong tay, tóc xác chết, bát gáo khô.
Dây treo cổ, búp bê gỗ, xúc xắc lời, hai tám hồn.
Hoa đá, quả A Ngụy, lá của đàn bà, lửa trong ngọc…”
Những lời ca ma quái văng vẳng như một làn gió quỷ dị, bám chặt lấy giấc mơ buông.
“A!”
Lạc Xuyên giật hét lớn, bật dậy khỏi giường.
Sắc mặt tái nhợt, lập tức kéo ống tay áo lên, nắm chặt bàn tay khiến gân xhắn cánh tay trái căng lên rõ ràng. Ở đó, một sợi chỉ đỏ mờ ảo len lỏi theo tĩnh mạch lớn nhất, kéo dài từ khuỷu tay xuống giữa cẳng tay.
Hắn thở phào một , lau mồ hôi lạnh trán.
Trong cơn ác mộng , sợi chỉ đỏ đó đã lan đến tận cổ tay.
Sư phụ từng , một khi sợi chỉ đỏ chạm đến huyệt Thái Uyên cổ tay, ngày chết của cũng sẽ đến.
May mắn thay, đó chỉ là một giấc mơ.
***
Không biết bạn nhận , nhưng ở mỗi thành phố, dù lớn nhỏ, đều một tiệm cầm đồ khuất trong một góc nào đó.
Biển hiệu cũ kỹ, phủ đầy bụi, bao giờ thấy khách nhưng vẫn duy trì hoạt động năm qua năm khác.
Bạn biết nguồn thu nhập của họ đến từ , cũng chẳng rõ chủ nhân thực sự là ai.
chỉ cần bạn liếc trong lúc ngang qua, chắc chắn sẽ thấy một trai trẻ gục quầy, ngái ngủ mơ màng.
Lạc Xuyên chính là một như .
“Đại Lữ Tiệm Cầm Đồ” – một tiệm nhỏ trong hẻm Hồ Lô, Vân Thành. Tiệm chỉ hai : sư phụ là chưởng quầy, còn Lạc Xuyên là “triều phụng”.
Triều phụng là gì? Chính là chuyên nghiệm vật, định giá đồ trong tiệm cầm đồ, tương tự như chuyên gia giám định cổ vật ngày nay.
Đừng Lạc Xuyên mới mười chín tuổi, đã ở đây suốt mười năm .
Vàng bạc châu báu, nhà cửa, đất đai, gì từng thấy qua?
Hai năm gần đây, sư phụ đây đó, mọi việc lớn nhỏ trong tiệm đều do xử lý.
“Hôm nay chẳng ai đến nữa!” Lạc Xuyên ngáp dài, lười biếng lấy thuốc châm lửa.
đưa lên miệng, bỗng thấy một đứa trẻ lem luốc biết đã quầy từ bao giờ.
Giữa ban ngày mà còn thế , nếu là ban đêm chắc dọa chết khiếp mất.
“Này nhóc con, mày đây từ lúc nào ? Sao chẳng tiếng động gì cả!”
Lạc Xuyên cố ý phả một khói, đứa trẻ đang thò đầu quầy ngay lập tức ho sặc sụa.
Thấy thằng bé ho đến mức nước mũi cũng chảy dài, Lạc Xuyên phì , tiện tay lấy một nắm kẹo quầy đưa qua.
“Anh đùa chút thôi… mà , nhóc nhầm chỗ , đây tiệm tạp hóa .”
“Chú ơi, con mua đồ!”
“Chú? Nhóc cho kỹ , trông còn trẻ trung phong độ thế mà gọi chú ?”
“Vậy… ?”
“ đấy! Ra ngoài nhớ gọi ngọt ngào một chút, mới thiệt thòi!”
Lạc Xuyên nhét thêm ít hạt dưa túi thằng bé, khoát tay bảo: “Được , , đừng cản ngắm cảnh trời Tây.”
Thằng bé quệt mũi một cái, lục lọi trong túi quần, ngập ngừng hỏi: “Anh ơi… cái cầm ? Em đem cầm chút tiền…”
“Viên bi thủy tinh nam châm ? Đừng bảo là Ultraman hoang dã nhé! Nhóc con, ăn kẹo vui hơn ? Trời sắp lặn , cho tắm nắng thêm chút nữa .”
“Anh mở mắt xem đã!”
Không ngờ, thằng bé vẻ tức giận, dứt khoát đặt vật trong tay xuống bàn.
Lạc Xuyên ngậm điếu thuốc, miễn cưỡng mở mắt . ngay khoảnh khắc thấy rõ thứ mặt, cả như điện giật, bật dậy khỏi ghế.
Trên bàn là ba viên xúc xắc.
Chỉ cần liếc qua, đã nhận đây là “xúc xắc xương ”.
Chúng trơn bóng, góc cạnh mài thành hình cung, dấu vết phong hóa cho thấy ít nhất đã hàng chục năm tuổi.
Sư phụ từng , nếu sợi chỉ đỏ tay biến mất, thu thập đủ mười hai loại “âm hàng” nhắc đến trong bài đồng dao quỷ dị .
Và một trong số đó chính là “xúc xắc lời”.
Tương truyền, ngày xưa những đạo sĩ tà môn dùng xương bánh chè của trẻ em chết yểu mười hai tuổi để chế tác xúc xắc, đó luyện suốt ba trăm sáu mươi ngày. Một khi đã linh tính, chỉ cần chủ nhân lệnh, nó sẽ đổ đúng mặt số mong .
Bởi , gọi nó là “xúc xắc lời”.
Để sống sót, ban ngày Lạc Xuyên dài ở tiệm cầm đồ, chờ đợi các đạo sĩ giang hồ ghé qua thế chấp. Ban đêm, biết bao nhiêu lần lùng sục trong mộ cổ, nghĩa địa, chợ đen và những đạo quán hoang vắng giữa núi để tìm kiếm manh mối.
Nghe , năm ngoái ở một sòng bạc ngầm tại Yến Thành, từng sử dụng một bộ xúc xắc để đại sát tứ phương. Đáng tiếc, khi chạy đến nơi, nọ đã sớm biến mất.
Điều đáng tiếc hơn chính là, khi cầm ba viên xúc xắc tay, Lạc Xuyên mới phát hiện, mặc dù đây là xúc xắc làm từ xương , nhưng chế tác từ xương bánh chè. Hơn nữa, kết cấu xương cũng đủ tinh mịn, rõ ràng là của một trưởng thành…
“Thế nào? Có đổi tiền ? Em còn nhiều lắm!” Thằng bé con mặt tràn đầy mong đợi.
“Còn nhiều? Một đứa nhóc như em, lấy thứ ?” Lạc Xuyên thoáng thất vọng nhưng ngay lập tức bừng lên hy vọng.
“Em và trai nhà, sống nhờ việc nhặt phế liệu. Một lần, khi chúng em đang ăn đồ cúng ở bãi tha ma ngoài thành, em vô tình đá một cái túi da bò chôn trong đất. Bên trong mấy chục viên xúc xắc.”
“Em mang hết tới ? Mau cho xem! Nếu đúng hàng, em giá bao nhiêu cũng .”
“Chưa, em bảo hỏi , nếu đáng giá thì mới đem cầm. Nếu , em sẽ dẫn gặp … Anh em yên tâm về em.” Thằng nhóc lộ vẻ láu cá, rõ ràng là đang đề phòng.
“Được, với nhóc. để gọi một cuộc đã…” Lạc Xuyên nheo mắt , xoay nội sảnh.
Khi , đưa cho thằng nhóc bẩn thỉu hai trăm tệ, coi như tiền đặt cọc.
Khóa cửa tiệm , để thằng bé dẫn khỏi con hẻm.
Vừa khỏi cửa hàng, thằng nhóc như biến thành một khác. Không một lời, bước chân nhanh nhẹn lạ thường.
Lúc , mặt trời lặn, đường phố bắt đầu lên đèn, ánh sáng lờ mờ bao trùm gian.
Đi qua hai con phố, thằng bé vẫn dừng . Nó trái , rẽ một con hẻm hẻo lánh hơn.
“Nhóc con, vẫn đến nơi ? Hai em các em sống ở ?”
“Sắp , sắp …” Cuối cùng thằng nhóc cũng mở miệng, nhưng giọng phần khàn khàn kỳ lạ.
Lạc Xuyên nhếch môi lạnh: “Để đoán nhé. Có khi nào nhóc vốn dĩ chẳng trai nào cả? Chính nhóc cũng biết dẫn . Thực tế, nhóc chỉ đang tìm đường để chạy trốn thôi, đúng ?”
Nghe xong, thằng bé lập tức hoảng loạn, xoay bỏ chạy.
Đáng tiếc, tiểu hồ ly đụng trúng lão thợ săn. Nó kịp chạy mấy bước, đã đâm sầm lòng một .
“Nhóc con, chạy cái gì chứ? Ngay từ lúc nhóc bước tiệm, đã biết mấy món đồ đó của nhóc . Anh đây đã sớm đề phòng! Đại Hùng, mang nó qua đây, để nó thành thật khai báo !”
Đại Hùng là em thân thiết của Lạc Xuyên, mở quán trà đối diện tiệm cầm đồ. Khi nãy, thực Lạc Xuyên gọi điện chính là để nhờ .
“Tiểu Xuyên, ! Thằng nhóc… nó động đậy nữa… Hình như, hình như nó hết thở !”
“Nó còn nhỏ như , nhẹ tay chút chứ! Bảo bắt , giết …”
“Tôi dùng sức! Chỉ ôm nó thôi mà! Ai mà biết nó thành thế …”
Lạc Xuyên vội vàng chạy tới, ôm thằng bé lên kiểm tra, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng.
Thằng nhóc nghiến chặt răng, trán xanh xao, thân căng cứng, bất động, hiển nhiên là ngất thông thường!
“Làm bây giờ? Chẳng lẽ chết thật …”
Đại Hùng còn hết câu, thằng bé đột nhiên trợn trắng mắt, khóe miệng lướt qua một nụ dữ tợn, há miệng định cắn .
“Trúng tà?”
Lạc Xuyên lập tức dùng chiêu “tam điệp”, chế trụ thằng bé, nhanh chóng lục soát túi áo nó. Đang tìm kiếm, bỗng thấy từ trong giày thằng bé chui một mảnh giấy vàng nhỏ, hình nhân gầy guộc chỉ cao hai tấc, giống như một con chuột, lao vút qua phố định bỏ trốn.
“Cái quái gì đây!” Đại Hùng hoảng sợ ngã chổng vó.
“Chạy chắc?” Lạc Xuyên phẩy tay, một đồng tiền “Sơn Quỷ” bay vụt , xuyên thủng tấm bùa giấy. Một tiếng “phụt” vang lên, hình nhân ngã xuống đất, bốc cháy thành một ngọn lửa nhỏ.
“Bảo lúc nó chuyện nữa, đường cũng như chạm đất…”
“Rất rõ ràng, đang điều khiển nó!”