Tiểu Kiều Thê của Thái Phó Đại Nhân - Chương 6
11
Ta điều dưỡng thật lâu mới hồi phục, vì chuyện mà mỗi lần mẫu thân đến thăm đều mắng mỏ công chúa Ngọc Như cùng Liễu Tương Tương vài câu, trách bọn họ thủ đoạn độc ác, cướp ngọc bội của , còn dám bắt cóc .
mỗi lần mẫu thân mắng , đều chọn đúng lúc bôi thuốc cho . Cứ hễ cảm xúc bà dao động, tay liền nặng thêm vài phần, khiến lần nào cũng chịu đả kích nặng nề.
Ta tin mẫu thân thương , nhưng dường như cũng chẳng bao nhiêu.
Trong thời gian tĩnh dưỡng, kinh thành cũng xảy ít chuyện trọng đại.
Thứ nhất, Thành Vương mưu phản thất bại. Nghe khi Thành Vương công phá hoàng thành, cữu cữu bất ngờ khỏi bệnh, đó cùng tướng quốc đại nhân và các đại thần dẫn binh bao vây .
Phải rằng, tài nghệ giả bệnh của cữu cữu tiến thêm một bậc.
Thứ hai, bởi vì Thành Vương tạo phản, liên lụy đến ít quan viên ăn cây táo, rào cây sung, trong đó nổi bật nhất chính là cả nhà công chúa Ngọc Như.
Cuối cùng, Thành Vương và công chúa Ngọc Như thân là hoàng tộc, ban rượu độc, còn gia quyến của họ tru di, những kẻ khác hoặc tru di cửu tộc, hoặc lưu đày biệt xứ, bộ sự việc kéo dài suốt mấy tháng mới kết thúc.
Lúc Liễu Tương Tương và phụ thân nàng chém đầu, đến xem. Nghe Lâm Lão Lục , khi chết, nàng đã hấp hối, khắp chẳng còn chỗ nào lành lặn, thân đều là vết roi.
Tự tay Từ Bùi chủ trì việc giám trảm, Liễu Tương Tương khi chết còn mắng là “tiểu tiện nhân”, “yêu nữ mê hoặc”, kết quả lệnh trực tiếp cắt lưỡi.
Khi Lâm Lão Lục kể tình hình lúc , cũng nhịn mà lắc đầu. Nữ nhân quả nhiên y hệt phụ mẫu nàng , nhỏ tuổi đã gian ác, hiểm độc. Ta từng đối phó nàng bao giờ, mà nàng dồn chỗ chết, đúng là đáng đời!
Chỉ là ngờ, Từ Bùi vì mà cắt lưỡi nàng .
Sau đó, thương thế dần dần hồi phục, nhưng Từ Bùi vẫn ít khi tới phủ công chúa.
Bởi vì nội loạn tuy đã bình định, nhưng ngoại hoạn vẫn còn, Đát Đát vẫn liên tục gây hấn.
Phụ thân và đại ca đã hơn nửa năm , chút nhớ họ.
Mỗi lần hỏi mẫu thân khi nào bọn họ trở về, thấy bà mắt đỏ hoe, thất thần thư từ.
Vì thế, cũng dám hỏi nữa, chỉ thể lén sai dò la tình hình chiến sự biên cương.
Cuối tháng sáu, tin mừng từ Bắc Cương truyền đến, đại quân đánh tan quân Đát Đát, chỉ giành thành trì đã mất mà còn khiến kẻ địch tổn thất nặng nề.
Ta chìm trong vui sướng, nghĩ rằng chẳng bao lâu nữa, phụ thân và đại ca sẽ khải hồi kinh.
Đến Tết Trung Thu, đại quân cuối cùng cũng thắng trận trở về Thịnh Kinh.
giữa biển đón chào, chẳng thấy bóng dáng phụ thân hùng dũng hiên ngang của , bởi vì… đã hy sinh chiến trường để cứu đại ca.
Đại ca chỉ thể mang về một cỗ quan tài.
Ta , nhưng khi thấy dân chúng khắp thành phố nhào tới ôm chầm lấy những tướng sĩ còn sống sót, cắn răng nuốt nước mắt trong.
Ta nhớ tới những lời phụ thân từng khi , nắm lấy tay , trịnh trọng :
“Nhi tử , phụ thân chinh chiến cả đời, chỉ mong thể tạo nên một thời đại hưng thịnh, thái bình cho mẫu thân con, đại ca con và con. Nay quốc gia lâm nguy, thể làm con rùa rụt cổ, chiến trường!”
“Nếu lần phụ thân trở về, con nhớ . Khi đó, chắc chắn đang bảo vệ những chiến sĩ của Đại Trần mà lên đường đến điện Diêm La, giúp họ tìm một con đường luân hồi rộng mở hơn!”
Khi , nghẹn ngào, miễn cưỡng đáp: “Phụ thân, thật đường hoàng, nhưng liệu thật sự đánh thắng Diêm Vương ?”
Phụ thân xoa xoa mũi , lớn:
“Phụ thân con là Chiến Thần! Sống là vì lê dân bách tính, chết cũng bảo vệ linh Đại Trần!”
Ta thấy lời vài phần đạo lý, liền :
“Vậy nếu phụ thân thật sự , nhớ đợi chúng con ở điện Diêm La nhé! Đời con vẫn làm nữ nhi của !”
“Được! Nhớ kỹ !”
Sau đó, rời … mà lần là sinh ly tử biệt!
Ta dụi mắt, sang Từ Bùi đang đột nhiên xuất hiện bên cạnh, nhỏ giọng :
“Từ Bùi, còn phụ thân nữa !”
Hắn trầm mặc hồi lâu, đó mới vươn tay xoa đầu , kéo lòng, dịu dàng vỗ lưng :
“Đừng sợ, nàng còn !”
Ngày Trung Thu , phụ thân hạ táng.
Mẫu thân , thích Tết Trung Thu, thích gia đình đoàn tụ ngày .
thích.
Hừ! Đáng ghét! Đời , trải qua Tết Trung Thu nữa!
12
Một năm khi phụ thân , cữu cữu chỉnh đốn triều chính, những kẻ đáng xử thì xử, kẻ đáng đề bạt thì đề bạt. Trong vòng một năm ngắn ngủi, Đại Trần tựa như tái sinh.
Từ Bùi cữu cữu coi trọng, giữ vai trò vô cùng quan trọng trong triều đình.
Hôn sự của và định Tết Trung Thu năm .
Năm , tròn mười tám.
Theo lý, cha mẹ mất , giữ đạo hiếu ba năm, nhưng mẫu thân nhất mực yêu cầu chỉ giữ một năm.
Bà khi , phụ thân đã dặn dò rằng, nếu chết vì bảo vệ lê dân bách tính, đó là phúc khí của , chúng cần quá đau lòng, sẽ mãi dõi theo chúng từ trời.
Mẫu thân , chúng đã dùng một năm để tưởng niệm, nếu cứ tiếp tục chìm trong đau thương, phụ thân hẳn sẽ vui. Đã đến lúc tổ chức một hỷ sự, để nơi chín suối thấy.
Vì , Tết Trung Thu năm , mẫu thân ép mặc nữ trang cung dự yến.
Ta thấy giọt lệ trong mắt cữu cữu và ngoại tổ mẫu, cũng thấy sự kinh ngạc của những kẻ biết, vẻ mặt khiếp sợ của Lâm Lão Lục cùng niềm vui sướng trong mắt Từ Bùi…
Cũng trong yến tiệc Trung thu , mới , thì từ lâu Từ Bùi đã biết rõ thân phận nữ nhi của .
Không chỉ , còn là mà cữu cữu đã chọn làm phu quân cho . Thậm chí, khi đến phủ dạy , cữu cữu đã sớm dâng tấu xin thánh chỉ ban hôn, mà thánh chỉ đó chính là do Từ Bùi cầu mà .
Bởi , suốt buổi tiệc, mơ hồ, cho đến khi cữu cữu mặt mọi , mở thánh chỉ , mới bừng tỉnh.
Tốt lắm, các hợp sức bày trò đùa giỡn , ?
Nhất là Từ Bùi! Rõ ràng ngay từ đầu đã biết là nữ nhi, mà còn diễn kịch đến thế!
Sau yến tiệc, chẳng thèm để tâm đến Lâm lão lục, chỉ lên xe ngựa về phủ ngay, nhưng ngờ Từ Bùi chặn đường, kéo lên xe ngựa của .
“Thế nào? Tiểu công tử giận ?” Trong xe, ôm chặt lấy , giọng mang theo ý .
Ta đẩy , nhưng xê dịch nổi chút nào, tức giận cắn mạnh lên cánh tay : “Thái phó đại nhân, ngài đã sớm mưu đồ với ?”
Từ Bùi siết chặt eo , cúi đầu hôn lên khóe môi: “Phải, đã ngưỡng mộ tiểu công tử từ lâu .”
“Lâu là bao lâu?”
Xe ngựa xóc nảy, Từ Bùi xoay ôm đặt lên đùi , khiến gối đầu lên ngực .
Tư thế quá mức… ám . Ta giãy giụa dậy, nhưng giữ chặt gáy , để động đậy.
“Là từ năm bảy tuổi, năm theo phụ thân cung dự yến, cũng chính là năm nàng đã cứu .” Hắn khẽ thì thầm bên tai, thở phả lên làn da , mang theo hương vị trầm như lan trong cốc sâu.
“Ta từng cứu ?”
Một đoạn ký ức chợt lóe lên trong đầu , trong giấc mộng khi xưa, đã từng cứu một thiếu niên xe lăn.
“Chàng… chính là vị ca ca xe lăn ?” Ta kinh ngạc hỏi.
“Thẩm Nhi, giờ nàng mới nhớ ?”
Ta lắc đầu: “Ta chỉ nhớ lờ mờ một vài mảnh ghép, thể nhớ rõ hơn.”
Từ Bùi xoa nhẹ má , khẽ: “Không , cứ từ từ nghĩ .”
—
Hôn lễ của và Từ Bùi định ngày mùng sáu tháng Chạp, một ngày đại cát.
Mười dặm hồng trang, tám kiệu lớn, trông thấy khoác hỉ bào đỏ thẫm, đến đón .
Giây phút thấy , trái tim đập liên hồi, loạn nhịp thôi.
Ta từng đến Ỷ Thúy Lâu, cũng ghé qua Nam Phong Quán, quá nhiều lời tình tứ của những danh kỹ và tiểu quan, nhưng vẫn chẳng thể hiểu thế nào là thích một .
Cho đến đêm tân hôn, khi Từ Bùi nắm lấy tay , khẽ bên tai: “Nương tử, chúng thành thân .”
Chỉ đến lúc đó, mới bừng tỉnh.
Thì , thích một chính là như .
Là tuyết đọng đỉnh núi, là trăng vờn giữa tầng mây, xa vời sâu thẳm, đủ khiến lòng rung động khôn nguôi, khiến trao mọi dịu dàng, để đổi lấy yêu thương sáng rực tựa muôn ngàn tinh tú.
Ta nắm chặt tay , kiễng chân đặt một nụ hôn lên trán , nhẹ giọng: “Phu quân, quãng đời còn , xin hãy chỉ giáo nhiều hơn.”
Từ Bùi ôm ngang bế lên, đặt xuống giường, thì thầm bên tai: “Nương tử ngoan, tối nay nàng chăm sóc đã.”
—
Phiên ngoại – Từ Bùi
Lần đầu gặp Thẩm Nhi, là trong thọ yến của Thái hậu.
Khi nàng chỉ tầm bốn, năm tuổi, mặc một bộ y phục tinh xảo, rõ ràng là nam trang, nhưng làn da trắng nõn tựa thể bóp nước, hệt như một con búp bê sứ tinh xảo.
Tự nhận dung mạo tệ, mà khi trông thấy nàng, vẫn khỏi liếc mắt thêm vài lần.
điều thú vị là nàng cũng đang chằm chằm, còn lén lút theo , thật đáng yêu.
Ta giơ tay ướm thử khuôn mặt nhỏ nhắn , thầm nghĩ, nếu cơ hội, nhất định nhéo một cái.
kịp gọi nàng, đã gặp nguy hiểm.
Khi sức khỏe , phụ thân bắt tập võ để cường thân kiện thể, nhưng ngã gãy chân, đành xe lăn.
Phụ thân là thứ tử, luôn trưởng phòng chèn ép, còn cũng thường xuyên các họ hợp sức bắt nạt.
Giữa buổi yến tiệc, bọn họ lợi dụng lúc ở bên hồ, định đẩy xuống nước.
Ta cứ ngỡ tiêu đời , nhưng nàng đột nhiên xuất hiện, liều lĩnh chạy đến kéo xe lăn của .
Nàng còn nhỏ như , dốc hết sức giữ chặt xe lăn, dù kéo ngã, lưng và chân trầy trụa đầy máu, nàng vẫn buông tay.
Ta gấp gáp hét lên bảo nàng buông , nhưng con ngốc cứ cố chấp giữ chặt, cho đến khi xe lăn đâm tảng đá và dừng , nàng mới chịu buông tay.
Nhìn thấy nàng bê bết máu, hoảng sợ lao đến bên cạnh.
Đó là lần đầu tiên trong đời, lo đến phát .
Nàng rơi lệ, mà còn cố nén đau an ủi: “Ca ca, đừng , thì !”
Ta thật sự… đau lòng tức giận!