Tiểu Ngư Nhi và Bất Khuyết - Chương 3
6
Tôi chằm chằm bà chủ nhà, cả cứng đờ, suýt nữa bật .
“Tiểu Du, trông cháu buồn ? Ai bắt nạt cháu ? Nói với dì !”
“Ơ? Sao cháu giao hàng thế ?”
Cả tòa nhà đều là của bà chủ.
Bà nhiệt tình, từ lần ngã và đỡ dậy, bà thường xuyên mang rau đến cho .
“Dì ơi, trùng hợp quá!”
Tôi vẫy tay, gượng:
“Dạo chi tiêu nhiều quá, cháu ngoài tìm việc làm thêm.”
“Vậy , thế thì về nhà sớm . Bây giờ ngoài đường nhiều kẻ lắm, an .”
Nói xong, bà chủ nhà liếc mắt Nguyên Sùng bên cạnh với vẻ suy tư.
“Dạ , cháu về ngay đây.”
Mặt cứng đơ vì quá lâu.
Bà chủ nhà rời , còn kịp thở phào, thì Nguyên Sùng đã chằm chằm với ánh mắt đầy suy tính:
“Cô cũng sống ở đây?”
“ , trùng hợp ghê luôn!”
Tôi lập tức nở một nụ rạng rỡ, cố gắng chuyển chủ đề:
“Tổng giám đốc, đúng là ít quan tâm nhân viên quá, đến nơi ở của mà cũng biết.”
“Ồ.”
Nguyên Sùng ngẩng đầu, dựa tường, ánh mắt sắc bén như đang thấu mọi thứ:
“Tôi cảm thấy gì đó đúng.”
Tôi khựng :
“Không đúng chỗ nào?”
“Ừm, chẳng cô bạn gái thấp hơn cô ? Vậy tại hôm nay đó cao hơn cô?”
Nói , sải bước đến cửa:
“Tôi vẫn nên hỏi rõ ràng thì hơn.”
“Đừng hỏi!”
Tôi vội vàng giữ lấy tay Nguyên Sùng khi chuẩn gõ cửa, siết chặt tay trong tay , lập tức bịa chuyện:
“Tổng giám đốc! Anh tỉnh táo !”
“Tôi nỡ thôi. Hôm đó giao hàng, đã thấy vài đàn ông căn hộ .”
“Bạn trai… , bạn gái mạng của , đến vài bạn trai!”
“Thay vì chất vấn, chi bằng lo cho cuộc sống của chính .”
“Nếu nỡ, để xóa cô giúp !”
Càng , sắc mặt Nguyên Sùng càng u ám.
Đôi mắt như sắp trào nước.
Tôi vỗ nhẹ lên vai :
“Tổng giám đốc, về sớm nghỉ ngơi . Ngủ một giấc tìm một khác, đừng… yêu đương mạng nữa.”
Anh im lặng vài giây, bỗng nhiên lên tiếng:
“Thư ký Nguyễn, lát nữa cô bận gì ?”
“Không bận ạ!”
“Đi bar với .”
“… Tổng giám đốc, chợt nhớ là còn đơn hàng giao.”
“Tôi trả. Mười nghìn đủ ?”
“Tổng giám đốc, kiểu đó.”
“Hai mươi nghìn.”
“Tổng giám đốc…”
“Năm mươi nghìn.”
Nói xong, nhanh chóng bước về phía cầu thang.
“Được , tổng giám đốc! Tôi với !”
Tôi lập tức theo Nguyên Sùng đến quán bar.
Năm mươi nghìn đó!
Ai hiểu chứ!
Làm nhân viên quèn như mà thể ngay lập tức cầm năm mươi nghìn trong tay, chẳng khác gì trời ban lộc!
Hơn nữa, nếu thể chụp cảnh Nguyên Sùng say xỉn, còn thể dễ dàng kiềm chế .
Ai mà động lòng cho !
Trong quán bar.
Không gian ồn ào, ánh đèn mờ ảo.
Nguyên Sùng liên tục uống từng ly một.
Dưới ánh đèn trầm tối, khuôn mặt trở nên vô cùng quyến rũ, điển trai đến mức khiến thể dời mắt.
Uống vài ly , gương mặt trông bớt lạnh lùng hơn hẳn.
Tôi bỗng nhớ đến một lần Bất Khuyết kể cho về quá khứ của :
【Từ nhỏ đã cha mẹ bỏ rơi, lớn lên trong cô nhi viện. Khi chút năng lực, tìm họ, nhưng phát hiện họ đã gia đình riêng từ lâu.】
【Họ sinh chỉ vì tuổi trẻ bồng bột, chẳng ai thừa nhận .】
Anh :
【Không ai yêu cả. sẽ , em yêu , cũng yêu em.】
Tôi siết chặt ly rượu trong tay.
Ánh mắt rơi Nguyên Sùng.
Từ nhỏ, đã tự vùng vẫy sống sót.
Cha mẹ học thức, chỉ yêu quý em trai .
Họ từng bán kết hôn chỉ để đổi lấy ba mươi nghìn tệ.
Tôi liều mạng trốn chạy, đến thành phố làm việc cật lực suốt một năm, gom đủ ba mươi nghìn đưa cho họ.
Họ ngay lập tức tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với .
Sau đó, điên cuồng học hành.
Bám trụ thành phố , cắm rễ và sinh tồn.
Bao năm qua, họ từng liên lạc với .
Từ đó, cũng ghét những mối quan hệ thân mật.
Không kết hôn, lập gia đình.
Cho đến khi gặp Bất Khuyết.
Từ một luôn cẩn trọng dè dặt, đến khi trở thành một trai dịu dàng ấm áp, luôn quan tâm .
Tôi… đã từng động lòng.
“Thư ký Nguyễn, cô tên Tiểu Du ?”
Giọng của Nguyên Sùng kéo về thực tại.
Tôi cúi xuống ly rượu của .
Trống rỗng.
Miệng dường như còn theo suy nghĩ của nữa:
“ , tên Nguyễn Du.”
Tôi ngẩng đầu, nhẹ:
“Tổng giám đốc, chẳng lẽ gọi là thư ký Nguyễn suốt mà biết tên gì ?”
“Tiểu Du, với Tiểu Ngư, giống thật đấy.”
Anh ghé sát gần, đôi mắt đỏ hoe:
“Cô biết thích cô đến mức nào .”
“Đây là lần đầu tiên của .”
Anh càng , hốc mắt càng đỏ, giống như sắp bật thật sự.
7
“Tổng giám đốc Nguyên, say .”
Tôi vỗ nhẹ lên vai , đầu óc mơ màng nhưng giọng vẫn kiên định:
“Thất tình gì to tát , kiếm tiền mới là quan trọng nhất.”
Tôi nhịn mà ghé sát gần để rõ hơn:
“Nhất định đấy.”
Sao vẫn nhỉ?
“Tôi .”
Anh dùng tay áo lau mắt:
“Đâu giọt nước mắt nào?”
“Tổng giám đốc, đừng cố tỏ mạnh mẽ nữa. Tôi biết trong lòng đang buồn, cứ , lau nước mắt cho .”
Vừa , lấy điện thoại , định ghi khoảnh khắc quý giá .
Đây là hình ảnh vô giá đấy!
“Thư ký Nguyễn, ốp lưng điện thoại của cô giống hệt bạn gái ?”
Anh chỉ điện thoại của .
“Không thể nào? Tôi mới đổi mà.”
“Cô cũng mới đổi gần đây.”
Nguyên Sùng ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua :
“Tôi chợt nhận giọng của cô cũng giống cô . Cô thử một câu : ‘Bất Khuyết, em đàn piano cho em ’.”
“Không hợp .”
Tôi cố tình trầm giọng xuống.
“Vậy cô thử: ‘Bất Khuyết, cho em xem cơ bụng của ’.”
“… Càng hợp hơn.”
“Bất Khuyết, thể gặp mặt để em ăn sạch ?”
Trời đất quỷ thần ơi!
Những lời … đều là do ?
“Thư ký Nguyễn, chẳng lẽ ngay cả chút chuyện nhỏ cô cũng thể giúp an ủi một chút?”
Nguyên Sùng xong uống thêm một ly rượu.
“Tổng giám đốc, thật sự thể mấy lời đó. Coi như chúng uống một ly thay thế .”
Tôi tiếp tục ép giọng xuống thấp.
Bởi vì nếu , chắc chắn sẽ nhận ngay.
Dù thì, khi trò chuyện với Bất Khuyết, luôn cố tình làm giọng nhẹ nhàng hơn một chút.
Để thể hiện sự áy náy, tiếp tục uống hết ly đến ly khác với Nguyên Sùng.
Kết quả là say mèm.
Còn thì trông vẫn tỉnh táo như thường, đó .
Không thể …
Dưới ánh đèn mờ ảo của quán bar, khuôn mặt Nguyên Sùng trở nên đến đáng sợ.
Ngũ quan sắc nét, vóc dáng cân đối hảo.
là một cú chốt hạ ngoạn mục!
Khuôn mặt đó ngày càng tiến gần hơn, gần hơn…
Bầu khí trong quán bar khiến kìm lòng mà lao thẳng lòng .
Sau đó.
Tôi mất trí nhớ.
Chỉ nhớ một giấc mơ dài.
Trong mơ, vén áo của Nguyên Sùng lên, tay sờ loạn khắp nơi, còn ngừng khen cơ bụng của rắn chắc, vô cùng.
Khi tỉnh .
Tôi đã ở trong phòng, mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa.
Và điều kinh hoàng nhất—
Chân trái của đang gác lên Nguyên Sùng.
Tiêu .
Thật sự tiêu !
Tôi lập tức rón rén xuống giường, nhanh chóng mặc quần áo , bỏ trốn khỏi hiện trường ngay lập tức.
Về đến văn phòng, liên tục tua những gì đã xảy tối qua, nhưng cố thế nào cũng nhớ nổi.
“Chị Nguyễn! Tin tức lớn đây!”
Trợ lý hớt hải chạy từ phòng tổng giám đốc, phấn khích hét lên:
“Em từ phòng tổng giám đốc, mặt đỏ như mông khỉ luôn!”
Tôi im lặng cô .
“Ai da, chị Nguyễn, mặt chị cũng đỏ quá kìa.”
Trợ lý xuống cạnh :
“Chị sốt ?”
Trong lòng lạnh toát, vắt óc nghĩ xem tối qua lời nào nên .
“Chị Nguyễn, chị với tổng giám đốc… là…”
“Không như em nghĩ .”
Tôi cắt ngang.
“Vậy là đánh ? Em còn tưởng hai mặt đỏ bừng lên là vì cãi nữa!”
Ồ.
Hóa chỉ nghĩ đến mấy chuyện trong sáng.
WeChat báo tin nhắn mới từ Dương Hàn:
【Chị em, hôm qua diễn ? Bạn trai trai quá! Kiểu đàn ông cực phẩm khó kiếm lắm đấy!】
【Cậu giữ chặt đấy! À đúng , tối qua bà chủ nhà đến tìm , bảo lo lắng cho , còn hỏi thiếu bạn trai , giới thiệu cho một đấy.】
Tôi nhắn :
【Cũng nên tìm một yêu .】
Chuyển hướng sự chú ý chút .
Dương Hàn:
【Vậy nên đã giúp nhận lời . Sáu giờ tối nay xem mắt nhé! Cá cần nhiều, quan trọng là để ao đầy.】
Tôi:
【 là chị em khác!】
Tôi lao đầu công việc để dập tắt những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.
Bên phía tổng giám đốc, Nguyên Sùng cũng bận rộn ngừng.
Chúng đều miệt mài làm việc cho đến tận giờ tan sở.
Cuối cùng, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần Nguyên Sùng tìm , nghĩa là tối qua làm gì quá đáng với .
Tôi chuẩn về, thì Nguyên Sùng liếc :
“Hôm nay tan làm sớm ?”
“Đương nhiên !”
Không đợi trả lời, trợ lý đã nhanh chóng lên tiếng :
“Chị Nguyễn xem mắt đấy! Hehe, biết đàn ông thế nào mới thể xứng với chị đây!”
Tay Nguyên Sùng khựng , suýt chút nữa làm đổ ly cà phê.
Sau đó, thẳng , cứng đờ ngang qua .
Mặt lạnh đến mức trợ lý của cũng run bần bật:
“Chị ơi, em sai gì ?”
Tôi trả lời.
Lập tức rời đến chỗ hẹn xem mắt mà bà chủ nhà đã sắp xếp.
ngờ rằng—
Người mà bà giới thiệu cho …
Lại chính là con trai bà!
8
Con trai của bà chủ nhà trông cũng tệ, cao ráo, trai.
Làm nghề lập trình viên, lương năm là 500 nghìn tệ.
Trước đây, bà chủ nhà đã từng giới thiệu về con trai bà, nhưng luôn nghĩ bà chỉ đùa cho vui.
“Tiểu Du, con trai dì tên là Lâm Hoa, công việc định, nhà cửa thì dì cũng nhiều căn, cháu xem—”
Bà chủ nhà giới thiệu.
Tôi đưa tay định bắt tay với Lâm Hoa.
tay còn chạm tới, đã một bàn tay lớn khác giữ chặt lấy cổ tay .
Tôi đầu, liền thấy Nguyên Sùng ngay bên cạnh.
Anh ấn nhẹ lên vai :
“Ngồi xuống.”
“Vị là?”
Lâm Hoa và bà chủ nhà đồng thanh hỏi.
“Tôi là sếp của Nguyễn Du.”
Nguyên Sùng phủi nhẹ bụi vai, bắt chéo hai chân, sắc mặt tối tăm:
“Nghe cô xem mắt, đặc biệt đến kiểm tra giúp.”
Tôi khổ, cố gắng giữ thái độ lịch sự và đúng mực.
“À! Là sếp !”
Bà chủ nhà bừng tỉnh:
“Chúng từng gặp , hóa là tổng giám đốc.”
Nguyên Sùng mặt lạnh tanh, thẳng Lâm Hoa, thẳng vấn đề:
“Cậu bao nhiêu tài sản?”
“Tổng giám đốc Nguyên…”
Tôi lập tức bịt miệng .
Ai xem mắt hỏi câu chứ?!
“Một tòa nhà!”
Bà chủ nhà tươi:
“Dì một tòa, con trai dì cũng một tòa.”
Nguyên Sùng nghiêng đầu :
“Tôi ba căn biệt thự, năm tòa chung cư, nhưng nếu em hai tòa, thì mua cũng là vấn đề.”
Tôi: “???”
Anh biết đang gì ?!
“Con trai lương năm 500 nghìn tệ đấy! Công ty của trông vẻ phát đạt lắm nhỉ?”
Bà chủ nhà hừng hực khí thế:
“Tiểu Du nhà là một cô gái , mà còn theo sếp làm shipper!”
Bà mỉm :
“Tiểu Du, nếu cháu và Tiểu Hoa quen , cháu cần vất vả làm thêm nữa!”
“Chỉ 500 nghìn tệ một năm?”
Nguyên Sùng nhướng mày, khí thế mạnh mẽ tỏa :
“Lương tháng của còn hơn 500 nghìn. Còn làm shipper chỉ là sở thích cá nhân của chúng thôi.”
“Ôi dào! Ai mà chẳng biết đang chém gió!”