Tiểu Quỷ Đừng Khóc, Tôi Không Bắt Nạt Anh Đâu - Chương 1
1
Một luồng gió lạnh chậm rãi lướt qua lưng .
Giọng run rẩy: “Chị… chị biết ?”
“Mỗi đêm tắt đèn, còn nhanh hơn cả chui chăn, như sét đánh lao , biết cũng khó.”
Cậu nhỏ giọng: “Xin … sợ bóng tối.”
Cậu khờ khạo, ngẩn ngơ màn hình vài giây: “Ơ, chẳng lẽ chị là ?”
Tôi trợn mắt: “Cậu mới là .”
“Xin , ý xúc phạm. Tôi chỉ hỏi, chị thể thấy ?”
Ơ…
Tôi cảm giác như đang lạc trong cơn mơ, cướp đồ Ultraman hạ gục, chẳng biết là thực, là ảo.
“Cậu đến đây ở mà tìm hiểu gì về nhà ? Nhà ba đời làm đạo sĩ đấy, quỷ nhỏ.”
Cậu yếu ớt đáp: “Tôi quên mất…”
Rồi như gom hết can đảm, hỏi: “Vậy chị thể bảo vệ ? Từ khi ở đây, chỉ chị là quỷ dám đến gần.”
Không chứ… vướng một con quỷ như thế ?
“Tôi thu tiền thuê nhà của là , còn đòi hỏi gì nữa?”
Cậu nắm chặt tay, trông lo lắng: “Không, ở . Quỷ… thể giúp chị làm nhiều việc lắm.”
Tôi nhướng mày, đầu : “Ví dụ như?”
“Có lẽ chị… lạnh lắm nhỉ? Tôi thể giúp làm ấm giường cho chị.”
Tôi chống cằm, ngoài trời nóng nực:
Ừm… khi cũng hữu ích thật.
2
Cậu áp sát màn hình, cố gắng rõ hơn qua chiếc camera nhỏ xíu.
Đôi môi , thừa nhận, cũng khá đáng yêu.
Cậu cẩn thận cầm điện thoại trong tay: “Chị… bao giờ về nhà?”
Lần nghỉ phép, đã cố tình đăng ký một tour để tránh nóng.
“Chắc còn hai, ba ngày nữa.”
“Ừ… .”
Cậu vẻ buồn.
Muỗi bay vo ve bên tai, vỗ một cái chết luôn: “Nếu chán thì xem TV .”
Đôi mắt sáng lên: “Tôi thể xem iPad ?”
Tôi ngước lên, bực : “Xem iPad thì gì ?”
Cậu ngại ngùng : “Tôi chỉ tò mò thôi. Trình duyệt của chị hình như lưu vài video mà chị thích xem, mỗi đêm đều mở, mà còn là phim nước ngoài nữa.”
A! Mặt đỏ bừng: “Không ! Cậu xem!”
Cậu vò đầu ngạc nhiên: “Tại ?”
“Không tại hết!”
Tôi ho khan hai tiếng: “Đó là mật ngữ của đạo sĩ, trộm học đấy! Quỷ mà xem sẽ thương.”
Cậu gật đầu như hiểu , giơ ngón tay cái lên: “Chị là một chăm chỉ.”
Cậu nghiêng đầu suy nghĩ: “Vậy thể sách ?”
“Sách gì?”
“Tôi thấy trong tủ đầu giường của chị vài cuốn hình ảnh, chắc cũng hiểu .”
3
Không chứ, mấy cuốn tiểu thuyết đó mà cũng phát hiện ?
Tôi kiên quyết lắc đầu: “Không .”
Cậu thất vọng gục mặt xuống.
Bỗng nhiên, nghĩ điều gì đó: “ một thứ thể .”
Cậu tràn đầy hy vọng: “Thứ gì?”
Tôi bảo tìm chiếc điện thoại dự phòng trong ngăn kéo và mở WeChat.
Sau đó, tải vài cuốn sách về đạo đức nam giới và gửi cho .
“Đọc kỹ , về sẽ kiểm tra.”
Cậu ngoan ngoãn gật đầu và bắt đầu to:
“Ngực lớn là của hồi môn nhất của đàn ông.”
“Chị , chị giận dỗ, chị gì cũng đúng.”
“Đàn ông biết nấu ăn, dù là triệu phú cũng bếp, đàn ông làm việc nhà, gia đình sẽ phát tài, đàn ông chịu khổ, nhất định sẽ lái Land Rover.”
Nhìn khờ khạo từng câu, yên tâm tắt màn hình.
4
Cậu là quỷ nhát gan, đến nhà ở từ một tháng . Đêm hôm đó, trời mưa to, sấm chớp đùng đùng. Không lâu , cảm thấy luồng gió lạnh lẻn chăn của : “… ấm quá!”
Tôi lập tức tỉnh dậy.
Quỷ nào dám nhà đạo sĩ chứ?
Tôi định với tay lấy bùa chú trong tủ đầu giường sẽ cho con quỷ sẽ biết thế nào là mời mà đến.
khi đầu , đã cuộn tròn trong chăn, ướt đẫm, tay chân co rúm, run lẩy bẩy.
“Cuối cùng cũng thể ngủ ngon , huhu…”
Gì đây? Không ác quỷ ? Không! Vẫn là quỷ, chẳng qua là một con quỷ nhát gan!
“Chị, ấm quá, ở đây mãi mãi…”
Èooo, còn lẩm bẩm nữa?
Nghe , quỷ nhát gan là tầng lớp thấp nhất ở âm phủ, thường xuyên bắt nạt. Khi chịu nổi, họ chạy lên dương gian để lánh nạn, nhưng hại . Ba từng kể rằng, nếu gặp quỷ nhát gan, ông đều bỏ qua.
Nhìn tội nghiệp co ro trong chăn…
Thôi, đành lật , coi như thấy.
Tôi quả là một cô gái trái tim nhân hậu!
“Chị, bụng lạnh quá…”
Trong giấc mơ mơ màng, cảm nhận như luồng gió nhẹ kéo chăn lên đắp cho .
Từ khi ở đây, nhà trở nên sạch sẽ. Cậu siêng năng dọn dẹp, và hầu như bụi bám ở bất cứ .
Một hôm, thấy cạnh cửa sổ, miệt mài bắn bay một con gián.
Tôi định hỏi: “Khi nào ?”, nhưng nuốt câu hỏi xuống.
Có một dọn dẹp miễn phí trong nhà, cũng tệ nhỉ?
5
Khi trở về nhà, đang dài sofa, nghịch điện thoại của .
Thấy , mừng rỡ: “Chị ơi, quỷ cũng thể mặc đồ ?”
Tôi nhận điện thoại, suýt nữa phun máu mũi.
Trên màn hình là ảnh nam thần mà từng lưu, ai cũng mặc trang phục ren, khóa, xiềng xích…
Tôi cầm mũi, ngẩng mặt lên trần nhà để tránh máu mũi trào : “Cái đó quá đấy.”
“ chị thích mà, đúng ?”
Tôi bắt đầu thu dọn hành lý: “Sao, định cosplay ? Bỏ , chỉ thích sống thôi.”
Cậu cụp mắt xuống, giọng buồn buồn:
“Cũng , chị chắc nhiều thích lắm. Tôi thấy WeChat, nhiều gọi chị là bảo bối.”
Tôi dừng , liếc .
Cậu trông vẫn còn trẻ con, lẽ chỉ là một linh hồn non nớt.
Thôi, nên dạy hư trẻ con.
Tôi tiến gần, xoa đầu : “Tôi biết thế , sẽ sửa.”
“Thật ?” Đôi mắt sáng rực lên.
Tôi gật đầu.
Những chuyện hai giới còn quá sớm với , kiềm chế, để tiếp xúc với mấy thứ nữa, kẻo khiến tâm hồn quỷ nhỏ của rối loạn.
Những ngày du lịch đã tiêu tốn ít sức lực của . Vừa về đến nhà, kịp thu dọn xong đồ đạc, đã lăn giường ngủ.
6
Sáng hôm tỉnh dậy, đối diện với đôi mắt đỏ hoe của , đang mép giường, ánh mắt u ám.
“Chị… chị sẽ sửa, chỉ đổi mật khẩu?”
Tôi , tiếp tục ngủ: “Chuyện lớn, đừng hỏi.”
Cậu mở miệng định , nhưng ngáp một cái cắt ngang ý định của .
“Cậu biết nấu ăn ?”
Cậu nghĩ ngợi một lát gật đầu: “Biết.”
“Chưng dê, chưng tay gấu, nướng gà, kho thịt, xào trứng muối… làm tất cả!”
Cậu im lặng, lặng lẽ trượt khỏi giường và rời khỏi phòng.
Vậy là xong.
Phải biết điều mà rút lui chứ!
7
Thế yên tâm nhắm mắt .
Vừa mới nhắm mắt một chút thì đã lay tỉnh.
“Cưng ơi, làm ?”
Hả?
Bàn ăn dọn thẳng đến bên giường, đồ ăn bày đầy ắp bàn.
đó điều quan trọng nhất.
“Cậu giải thích , tại mặc mỗi cái tạp dề ren thế ?”
Cậu nửa quỳ bên giường, làn da trắng ngần chạm đất, mặt tựa tay :
“Em yêu, chẳng em thích thế ?”
Cậu , giọng nghiêm nghị hơn:
“Em bạn trai, tại trong ngăn kéo thiếu một cái bao cao su?”
Thái độ của bỗng trở nên khác lạ, chút quen, liền cố gắng rút tay .
“Cậu đang nghi ngờ ?”
Cậu cứng đầu như một đứa trẻ, tay vẫn nới lỏng:
“Có thể giải thích với ?”
Tôi thở dài, cố giữ bình tĩnh:
“Mấy hôm lấy để nghịch với nước, làm hỏng một cái…”
“Thật ?” Cậu khẩy, vẻ mặt đầy chế nhạo. “Em chơi với nước, rủ cùng chơi?”
Thần kinh … Hôm nay thế? Cảm giác gì đó , tính đường chạy trốn.
đã nhanh hơn một bước, chắn cửa. Cậu tháo chiếc tạp dề ren mỏng đang mặc, vải trượt xuống hờ hững treo lủng lẳng ở hông.
Dưới ánh đèn, cơ bụng rắn chắc của lộ , kìm nuốt nước miếng.
Không chứ, quỷ mà dáng cũng như thế ?
“Sao thế? Không , em yêu?” Cậu , giọng đầy thách thức.
Tay chạm đến thắt lưng, khóa kim loại “cạch” một tiếng rơi xuống đất.
Những hình ảnh hôm qua điện thoại hiện trong đầu .
Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng, cố gắng trấn tĩnh:
“Cậu… định…”
Cậu ném sợi roi da xuống sàn, nó phát một âm thanh vang vọng gạch bóng loáng.
Cậu từ từ tiến gần, thở lạnh lẽo của phả lên cổ :
“Em , chắc đã làm như .”