Tình Yêu Giả Tạo - Chương 2
4
Nửa tiếng , nhận điện thoại của Khâu Lai.
“Em chạy ? Anh gấp cần giấy vệ sinh.”
“Khâu Lai, chúng chia tay , biết tại làm , cũng quan trọng nữa, coi như xui xẻo. Tôi vốn thẳng thắn, đã từng yêu , cho đến sáng nay vẫn yêu , nhưng hóa chỉ là đạo cụ để tiêu khiển, thông báo cho , thu hồi tình yêu của , , thể thoải mái sống cuộc sống dư dả của , hy vọng thể sớm tìm niềm vui khác.”
Đầu im lặng một lúc, đó truyền đến tiếng .
“Sao thế Trình Bội, thế là nhận thua ? Anh còn tưởng em sẽ kết thúc hoành tráng thế nào chứ, thế thôi ? Năm năm đấy Trình Bội, cứ thế kết thúc qua loa ? Em chắc chứ?”
Tôi ở cửa cửa hàng tiện lợi làm thêm, xa xa thấy chị Bàng xuống xe.
“Khâu Lai, thật, những lời nửa hiểu nửa , nhưng thời gian của quý báu lắm, rảnh lải nhải với nữa, lừa dối , phản bội , nên chia tay với , chuyện là .”
“Sao em mặt mũi lừa dối chứ, kẻ lừa dối lớn nhất chính là em, em đừng tưởng làm hảo kẽ hở, lười vạch trần thôi…”
Khâu Lai vẫn lải nhải ngừng, biết tin .
Thấy chị Bàng đến gần, cúp điện thoại.
Khi học đại học công việc bán thời gian đầu tiên của là ở cửa hàng của chị Bàng, đó đứt quãng đến làm, cũng quen thuộc lên.
Tôi rõ ý đến, vì trả hết nợ, tiền tiết kiệm về , hy vọng chị Bàng thể ứng một số lương cho , làm thêm trả .
Chị Bàng xong, dụi tàn thuốc, nửa nửa : “Đột nhiên phát hiện bạn trai yêu năm năm là thiếu gia nhà giàu, bao nhiêu mơ cũng gặp chuyện , em thật với chị , em định làm bộ làm tịch vài ngày làm lành đúng ?”
“Chị, em đùa , là chia tay thật sự.”
“Đến tuổi chị , còn mong cầu tình cảm hảo nữa, lừa thì lừa thôi, thằng bé đó tình thực với em chị tin , khi em làm ca đêm, nó bất chấp mưa gió đến đón em.”
Không chỉ bất chấp mưa gió, năm tuyết lớn, cả lẫn xe ngã đường, xe hỏng, cũng thương, nhưng vẫn khập khiễng đẩy xe đến cửa cửa hàng.
Tôi chạy , thấy một tuyết với .
Khoảnh khắc đó, thực sự hoảng sợ hạnh phúc của .
, giờ , nếu để trả khoản vay sinh viên của hai chúng , nếu nhà liên tục bệnh, công việc của lúc nào cũng gây họa cần thu dọn, việc gì làm thêm trong ngày tuyết rơi khi làm việc cả ngày.
Với điều kiện gia đình , cái gì vay nợ cái gì bệnh tật, là diễn thêm cho bản thân thôi.
Chị Bàng thấy vẻ mặt tro tàn, vỗ vỗ vai : “Đương nhiên, chị ủng hộ mọi lựa chọn của em, những năm qua em chịu khổ chị cũng thấy trong mắt, em cần bao nhiêu, tính chị cho mượn, đừng đến làm việc nữa, lo cho tương lai .”
Tôi vẫn đắm chìm trong hồi ức, chợt nhận một vấn đề.
“Khoan đã, chị, thể em cần mượn nữa, em đòi tiền lừa.”
Tôi lên quầy thu ngân, sơ sài tính toán những khoản tiền Khâu Lai đã lấy từ với đủ loại lý do.
Ban đầu khi đưa cho đương nhiên là tự nguyện, nhưng nếu là lừa lấy, là chuyện khác.
Tình cảm thể cắt đứt sạch sẽ, nhưng là nghèo đạt tiêu chuẩn, về tiền bạc tuyệt đối thể chịu thiệt.
Tôi gửi danh sách cho Khâu Lai, hiển thị một dấu chấm than đỏ.
Gọi điện qua, phát hiện đã chặn .
“Đồ lừa đảo! Đây tuyệt đối là tên lừa đảo!”
Tôi đập bàn dậy: “Em nghi ngờ sản nghiệp của nhà cũng lừa như .”
5
Tôi tìm mấy ngày, ngay cả bóng dáng cũng thấy.
Dù tất cả quan hệ xã hội với đều là giả, cái gì công trường vác hàng, cái gì công ty sa thải, cái gì nhà thân đối xử lạnh nhạt.
Đều là giả.
Khi quen biết, năm tư đại học, đã làm, tự xưng là đàn hơn hai khóa ở trường bên cạnh.
Anh là nhiệt tình chu đáo, đối với cảnh nghèo khó thẳng thắn rộng lượng, đến trải nghiệm trưởng thành gập ghềnh cũng nhiều là lạc quan thấu hiểu, lẽ chính tinh thần của đã lan tỏa đến , cũng thu hút .
, trường bên cạnh tra .
Những bạn dẫn gặp, cũng giống Chu Khả, đều là những kẻ lừa đảo đến chơi đóng vai tìm vui.
Từng tưởng chúng là bèo dạt nương tựa quấn quýt đời , nhưng từ đầu đến cuối, chỉ một .
Mưa lớn, xông qua màn mưa chạy về phía xe buýt, đột nhiên bến cái bóng đen nhỏ động đậy.
Một con mèo con, thân mưa tạt ướt sũng, mắt nhắm hờ phát tiếng kêu yếu ớt.
Tim thắt , nhớ đến năm nghiệp, nhặt con mèo nhỏ, đặt tên là Xuân Bảo, khi mới mang về nhà, cũng chỉ lớn cỡ , đương nhiên một năm , đã là một em bé mập mạp dính .
Nếu vụ tai nạn xe đó…
Tôi nỡ nghĩ tiếp, nước mắt làm mờ tầm của .
Chuyến xe cuối cùng từ từ chạy .
Tôi bế mèo con tìm bệnh viện thú y còn mở cửa, mở cửa trong, bên trong hai cô gái ăn mặc tinh tế đang tranh cãi gì đó với bác sĩ.
Tôi xếp hàng phía , đại khái, dường như là chú chó nhỏ nhà một cô gái khi điều trị tinh thần vẫn , cô nghi ngờ khỏi bệnh.
“Bác sĩ, thuốc nhất, thuốc bổ dinh dưỡng nhất, đều cho dùng lên, xem nó bây giờ còn hoạt bát nữa.”
Giọng cô gái cứng rắn.
Bác sĩ cũng giải thích nữa, truyền dịch bổ sung dinh dưỡng cho chú chó.
Đến lượt , bác sĩ đưa mèo con trong kiểm tra, khi bước theo trong, đột nhiên thấy giọng cô gái .
“Thiên Nhã, ngày cưới của với Khâu Lai đã định ?”
Thiên Nhã, chính là tên của thiên kim nhà họ Phùng hôn ước với Khâu Lai mà Chu Khả nhắc đến.
Tôi khỏi ngoái .
Phòng Thiên Nhã vuốt ve chú chó bên cạnh: “Sắp , với con diễn sâu đó đã chia tay , cuối cùng cũng chơi đủ , tớ thực sự sợ bọn họ dây dưa.”
“Tớ còn tưởng để ý chứ.”
“Ban đầu thật sự để ý, Khâu Lai cũng tiêu tiền cho cô , chỉ tốn chút thời gian, dù hai nhà chúng tớ đính ước từ khi sinh, sớm muộn cũng sẽ cưới tớ. ai ngờ tớ gọi chơi đều thoái thác, hỏi thì thua, tớ vốn định , nếu đến cuối năm vẫn thế , tớ sẽ tự tìm con diễn sâu đó rõ tất cả.”
“Diễn tới nghiện thật mà.”
“Tớ thấy tinh thần cô chẳng bình thường nỗi.”
Phùng Thiên Nhã lạnh hai tiếng:
“Tớ đã kể cho , hai năm cô nuôi một con mèo, cưng chiều biết thế nào, xe đụng, thực nếu phẫu thuật kịp thời cũng cứu , nhưng cô cứ khăng khăng tiền, hai vạn cũng chịu bỏ , lóc gọi Khâu Lai cùng cô nghĩ cách, cuối cùng chậm trễ, đây còn là nữa ? Nếu là thú cưng nhà tớ thương, đừng hai vạn, hai mươi vạn tớ cũng chớp mắt.”
“Ơ… đáng sợ quá.”
…
Tôi ngây ngốc , tim co rút thành một cục.
Xuân Bảo của .
Tôi nhớ khi đó khẩn cầu bác sĩ, bác sĩ thể cứu, nhưng cơ hội thành công cao, hơn nữa chi phí cao.
Dù , cũng định từ bỏ, mở danh bạ, biết mượn tiền ai.
Ba tháng sự việc, mẹ Khâu Lai ngã bệnh, đã mượn một vòng , vẫn trả đủ cho .
Khâu Lai thấy thì an ủi , gọi điện cho bạn bè mượn tiền, cuối cùng cũng chỉ góp hơn ba nghìn tệ.
Xuân Bảo từ từ nhắm mắt trong lòng .
Tôi đến khó thể kiềm chế, còn thậm chí còn dữ dội hơn : “Xin , xin , là vô dụng…”
Vì chỉ thể lau nước mắt an ủi .
Sau đó, mỗi khi đột nhiên nhớ đến Xuân Bảo, đều lập tức trốn lén lút , sợ để thấy, sợ thực tế vồ vập, sợ nghĩ đến cảnh khả năng cho cuộc sống làm tổn thương lòng tự trọng.
Sự thật tàn nhẫn khiến thở nổi.
“Bội… em ở đây?” Từ cửa truyền đến giọng quen thuộc.