Tôi Là Người Qua Đường Trong Truyện Thiên Kim Thật Giả - Chương 2
Tôi bật , véo nhẹ má cô: “Đừng mừng sớm thế, giờ chị việc làm, cũng chẳng đồng nào .”
“Không , mà.” – cô bé vội vàng – “Đợi em lớn thêm chút nữa là em sẽ kiếm tiền, em sẽ kiếm thật nhiều tiền cho chị tiêu.”
Trên con đường làng bụi mù mịt, cô bé ôm chầm lấy , òa giữa đất trời.
6
Tôi bằng cấp gì, chỉ thể làm những công việc nặng nhọc, lấm lem mà thu nhập thì ít ỏi.
Tôi cho Nha Nha học, đổi cho cô một cái tên thật : Trần Niệm.
Cuối cùng cũng dựng một quầy bán đồ ăn sáng. Mỗi ngày cô bé đều gọi bạn học đến ủng hộ.
“Bánh bao chị tớ làm siêu ngon luôn .” – cô tươi .
“Trần Niệm, nhà nghèo thế ?” – Một bé quầy hàng bên đường với vẻ khó chịu – “Bảo giày bung keo mà cũng chẳng thèm thay.”
Tôi và Trần Niệm đều sững .
Tôi cúi xuống , quả nhiên thấy đôi giày của cô mòn vẹt. Mặt Trần Niệm đỏ bừng: “Liên quan gì đến ? Cút , chỗ hoan nghênh .”
“Tôi chẳng thèm , ai biết ăn đau bụng nữa.”
Tôi tức đến nghiến răng, nhưng Trần Niệm còn nóng hơn cả , ném cặp xuống liền đuổi theo đánh bé .
Tối đó, thấy Trần Niệm lén lút chà giày, chà xong còn lấy keo 502 dán . Tôi thấy xót xa, hôm liền mua cho cô đôi giày mới.
cô lập tức đem đôi giày đó tặng khác.
“Ngày mai sinh nhật bạn em, em về ăn cơm tối .”
Tôi im lặng, cô cẩn thận gói đôi giày túi, mặc bộ đồ nhất của .
Bận bịu mưu sinh mỗi ngày, đã đánh giá thấp nhu cầu tinh thần của một đứa trẻ đang tuổi lớn.
khi thấy đôi giày mà nghiến răng mới mua nổi, cô đem để “lấy sĩ diện”, lòng thực sự vui chút nào.
Hôm , khi cô khỏi nhà, phát sốt. Lảo đảo dọn xong quầy hàng, thậm chí còn sức uống thuốc.
Giờ Trần Niệm đang làm gì nhỉ?
Nghe cô ba của bạn học đó là chủ thầu công trình, chắc giờ cô bé đang ở trong căn nhà ấm áp, đẽ, ăn bánh kem ngọt ngào, chơi đùa cùng bạn bè.
Cơ thể càng lúc càng khó chịu, bụng thì trống rỗng. Tôi cũng ăn bánh kem lắm… đến mức gần như quên mất hương vị của nó .
Trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, biết do quá khao khát. Tôi thật sự… ngửi thấy mùi bánh kem thơm lừng.
7
Tôi cố gắng mở mắt , khuôn mặt lo lắng của Trần Niệm lúc ẩn lúc hiện.
“Chị ơi, chị còn cử động ? Hay là đến bệnh viện ?”
“Em về ?”
Tôi liếc đồng hồ, vẫn còn sớm mà.
“Em gọi điện mãi thấy chị , lo quá nên em về.”
Vì nhất quyết chịu viện, Trần Niệm đành tự tìm thuốc.
“Chị ơi, cho chị nè.” – cô bénhư hiến vật quý, nâng một miếng bánh kem đến mặt – “Mọi cái ngon lắm, ngọt lắm luôn, chị mau nếm thử .”
Tôi ngây miếng bánh kem đó. Còn nguyên vẹn, cô bé cắn lấy một miếng.
“Em còn tin nữa báo!” – cô hào hứng đến mức tay chân múa may – “Bố của bạn học em – bạn tên là Tiểu An An – đồng ý để lo hết bữa sáng cho công trường của ông luôn! Em định dành bất ngờ cho chị, nhưng gọi hoài .”
Cô chút ngại ngùng: “Tiểu An An chỉ cắt cho em một miếng bánh, bảo em về sớm.”
Cô bé nghĩ rằng cũng từng ăn bánh kem. Trước mặt bao bạn bè, cô ngại chê nghèo hèn, ôm miếng bánh chạy về nhà, băng qua gió lạnh.
“Chị ơi, Tiểu An An còn cho em với bố của bạn nhiều lắm.”
“Chị từng dạy em, làm biết ơn báo đáp. Vậy nên em tặng đôi giày mới cho bạn .”
Đôi giày đã trưng bày trong tủ kính mấy tháng trời, mỗi lần Trần Niệm học ngang qua đều ngắm lâu.
Mắt đỏ hoe trong chớp mắt.
Khi đầu óc còn mơ màng, từng tự hỏi liệu tất cả những gì làm đáng . Liệu cùng rơi số phận bi kịch như trong truyện, trở thành “thầy Đông Quách ngoài đời thật”.
Cổ họng nghẹn , cầm lấy bánh kem, múc một thìa to.
“Chị ơi, em đau răng, ăn ngọt .” – cô bé nghiêng đầu né tránh, cái cớ đã biết là chuẩn từ .
“Đau cũng ăn.” – Tôi mắt đỏ lên, làm mặt dữ tợn, thẳng tay đút miệng cô.
Cô gái từng miêu tả kiêu căng, ích kỷ, hư vinh, chìm trong cạnh tranh nữ giới, thậm chí hại chết em trai, cướp vị hôn phu của nữ chính…
Tất cả những nét phóng đại trong truyện giờ tan biến dần.
Chỉ còn căn phòng nhỏ đến mười mét vuông , và hai đang chia một miếng bánh – Đó mới là hiện thực.
8
Sau khi Trần Niệm lên cấp ba, học hành cũng – xuất sắc, nhưng thi đại học bình thường thì thành vấn đề.
Cuộc sống bình dị và hạnh phúc đến mức suýt quên mất đây vốn là một câu chuyện cốt truyện.
Hôm đó mang bánh sinh nhật đến cổng trường đón cô, Trần Niệm nở nụ thì một chiếc xe sang cắt ngang.
Một trông như thư ký hớn hở bước đến: “Tiểu thư, cuối cùng cũng tìm thấy cô !”
Trước cổng trường đông đúc, Trần Niệm trố mắt kinh ngạc, theo phản xạ lùi một bước.
Người : “Thật cô là con gái duy nhất của Chủ tịch Tập đoàn Thẩm thị – Thẩm Tri Tuyết, vì bế nhầm từ nhỏ nên mới thất lạc bên ngoài.”
“Chúng đã tìm kiếm vô cùng vất vả mới đến đây. Tiểu thư, mau theo về nhà .”
Tin chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang, Trần Niệm ngạc nhiên nghi ngờ, chút hoảng loạn.
Tôi thấy hết, gắng gượng tinh thần, nắm lấy tay cô: “Đừng sợ, chị ở đây.”
Tôi cùng Trần Niệm đến biệt thự nhà họ Thẩm, suốt dọc đường, cô bé vẫn nắm chặt tay rời.
Người nhà họ Thẩm đã nhận tin từ sớm, chờ sẵn trong phòng khách.
Trần Niệm và phu nhân nhà họ Thẩm giống như đúc, điều đã lên tất cả.
“Tri Tuyết của mẹ, con vất vả .” – Phu nhân họ Thẩm ôm chặt lấy cô, nức nở.
Trần Niệm luống cuống, cầu cứu. Còn đầu óc thì rối bời, cố lục nội dung cốt truyện đã lãng quên từ lâu.
“Nếu cô trở về , thì hôm nay cũng nên rời thôi.” Giọng nữ từ cầu thang vọng xuống, thu hút bộ ánh mắt.
Tôi ngẩng đầu – lần đầu chạm mặt trực tiếp với nữ chính.
Thẩm Tri Tuyết ở nơi cao, dáng vẻ ung dung tự tại. Không biết ảo giác , bỗng thấy một giọng mềm mại trong đầu: 【Ký chủ ngầu quá!】
Tôi: “???”
Thẩm Tri Tuyết bước xuống, đối diện với Trần Niệm.
“Chính chủ đã về, – hàng giả – lập tức rút lui. Từ nay làm phiền nữa, bố mẹ và thân phận tiểu thư đều trả cho cô. Đồ đạc của đã vứt hết, phòng cũng dọn sạch .”
Cô nhanh như sợ ai cắt ngang.
“Chúng cứ thế chấm dứt, gặp nữa.”
Nói xong, cô lưng bỏ . Tôi còn đang ngơ ngác thì thấy cô khựng khi còn cách cửa ba mét.
“Khoan đã—” Đồng thời, Trần Niệm cũng lên tiếng: “Em còn hiểu chuyện gì đang xảy , chị đừng vội .”
Thẩm Tri Tuyết khựng đầu, gương mặt cắn răng: “Được lắm.”
Giọng mềm mại vang lên: 【Ký chủ , cô nhất định thành “Tình huống mâu thuẫn ở nhà họ Thẩm”, nếu sẽ điện giật đó!】
【Tôi biết ký chủ ghét mấy thứ , chỉ giải quyết nhanh gọn, nhưng còn cách nào mà.】
【Ký chủ đừng sợ, cùng vả mặt đám cũng sướng!】
Tôi chỉ tiếng hệ thống, chứ suy nghĩ của Thẩm Tri Tuyết.
Phải , đây là truyện hệ thống. Trong nguyên tác, Thẩm Tri Tuyết chống nổi nữ phụ ác độc nên đã hại chết.
Giờ đây Thẩm Tri Tuyết xuyên đến cùng hệ thống, thay đổi cốt truyện, lật kèo, trả thù, bước lên đỉnh cao cuộc đời.
Một kiểu truyện “sảng văn” đầy rẫy ngoài thị trường.
Thẩm Tri Tuyết mà vui: “Cô nhất định làm ?”
Trần Niệm ngơ ngác, còn thì đã hiểu . Thẩm Tri Tuyết tưởng rằng Trần Niệm giữ cô là mưu đồ.
Ba ba tâm tư, nhưng phu nhân họ Thẩm chú ý đến chiếc bánh sinh nhật đang cầm.
“Tri Tuyết thích ăn bánh kem hả? Vừa dì Dung làm bánh phô mai ngàn lớp, mau đây.”
Trần Niệm còn kịp phản ứng, ánh mắt Thẩm Tri Tuyết đã dao động.
Tôi thót tim một cái.
“Thẩm phu nhân, bà đang gọi ai ạ?”
【Cố lên ký chủ! Con trà xanh , xem ký chủ dạy dỗ cô thế nào!】
Tôi lập tức đoán – Thẩm Tri Tuyết đang ép theo sát cốt truyện.
Dù rõ vì nữ chính hiện giờ khác với trong truyện, nhưng cũng ngăn nổi cơn giận trong lòng .
Thẩm phu nhân cau mày, trúng kế thật: “Đừng làm loạn, con bé mới về, con là chị thì nhường nhịn nó một chút chứ.”
Tốt lắm, chỉ khi nghiêng về phe phản diện, nữ chính mới đất diễn.
Nếu theo cốt truyện cũ, Trần Niệm giờ giả vờ đáng thương, dùng lời lẽ đầy ẩn ý nữ chính phản pháo đến nghẹn họng.
Tiếc là— “Con ăn.”
9
Trần Niệm sa sầm mặt, sang đang trong góc.
Mọi xung quanh đều ăn mặc sang trọng. Còn vì vội lấy bánh kem mà kịp thay đồ, đầy mùi dầu mỡ, hợp với biệt thự xa hoa .
Dì Dung cắt bánh phô mai ngàn lớp cho tất cả mọi — trừ .
Trần Niệm bước hai bước kéo tay , nâng chiếc bánh kem bơ sữa bình thường lên: “Em thích ăn cái . Với giờ cũng muộn , em về nhà ăn sinh nhật, mấy chuyện khác để mai .”
Thẩm phu nhân thấy chúng định rời thì quýnh lên: “Con bé ngốc , đây mới là nhà con mà, với hôm nay sinh nhật con chứ.”
Trần Niệm buồn trả lời, kéo luôn.
Còn Thẩm Tri Tuyết cũng dậy, “vô tình” làm đổ bánh kem.
Tất cả đều đổ lên dì Dung.
【Ký chủ vẫn thích bênh vực kẻ yếu như xưa.】
【Tạm coi là đã “xung đột” nhé.】
【Tôi cũng rõ, để xem nữ phụ chuẩn giở chiêu gì nữa.】
Trần Niệm kéo rời khỏi đó, phần thấy nữa.
Về đến nhà, Trần Niệm vẫn còn vui. Tôi thắp nến, bảo cô ước một điều thì mới khá hơn chút.
“Chị ơi, em làm đây?” – cô bé ủ rũ hỏi.
Nghe tin bất ngờ như , ai mà giữ bình tĩnh chứ. Tôi hiểu: “Dù em quyết định thế nào, chị cũng sẽ ủng hộ.”
Trần Niệm ngọn nến chằm chằm: “Mười năm , cũng chính ngày , chị đưa em rời khỏi thôn Thượng Thủy. Từ hôm đó, em đã thề rằng, chị là thân duy nhất của em đời .”
Cô trông hoang mang. Tôi xoa đầu cô: “Nghĩ thì đừng nghĩ nữa, thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng.”
“Thơm quá!”
Đột nhiên, đẩy cửa kính bước .
Nhờ bố của Tiểu An An giúp đỡ, mấy năm nay cũng mở một cửa tiệm nhỏ, buôn bán .
Người đến lần khiến bất ngờ.