Tôi Và Bạn Thân Là Thiên Kim Thật! - Chương 2
05
Điện thoại bên đột nhiên im bặt.
Ngay đó là tiếng quát lạnh lùng của ba : “Chu Tầm Trúc, rốt cuộc con thần kinh gì thế? Muốn chết thì chết chỗ khác, kiên nhẫn hầu hạ con!”
Mẹ cũng mắng: “Chu Tầm Trúc, thật sự quá thất vọng về con! Ba năm , dù là một con chó thì cũng nuôi cho quen , thế mà con thì ? Vẫn lạnh lùng, vô tình như , bao giờ xem chúng là thân! Giờ còn bày trò sống chết nữa…”
Nói đến đây, bà dường như nghĩ gì đó, giọng càng trở nên gay gắt: “Ung thư dày ? Con nhắc đến nó biết bao nhiêu lần ! Ta cho con biết, đừng hòng giở trò với ! Em con đã kiểm tra báo cáo khám sức khỏe của con , con căn bản hề ung thư dày!”
Ồ, em gái bụng quá nhỉ, còn cất công kiểm tra cả báo cáo sức khỏe của cơ đấy. Vậy nó tra nhỉ?
Tôi ho dữ dội, trong lòng đã hiểu rõ. Em gái … chết.
chẳng cả, chết thì chết thôi. Dù gì cũng là ung thư giai đoạn cuối , chết thì thể thành tiên chắc?
“Tôi mệt lắm, cãi nữa. Chỉ cần nhớ chôn tro cốt của ở rừng trúc núi là . Cảm ơn.”
Nói xong, dứt khoát cúp máy, cứ thế thẫn thờ.
Đến tận khuya, bảo vệ sân bay lay dậy, thấy cổ áo đầy máu, ông giật , vội gọi xe cấp cứu.
Tôi khoát tay, bảo cần, đó máu, chỉ là sơn thôi.
Với chiếc áo dính đầy “sơn”, rời khỏi sân bay, tùy tiện tìm một chỗ chân cầu vượt để xuống. May mà là mùa hè, lạnh.
Sau một giấc ngủ, tinh thần khá hơn nhiều. Nhìn số tiền còn trong tài khoản, quyết định mua cho một chiếc bình đựng tro cốt.
Con mà, sống nhà, chết cũng nên một mái nhà. Bình tro chính là một nơi an nghỉ .
Tôi tìm lâu, cuối cùng cũng thấy một cửa hàng tang lễ phù hợp, cẩn thận chọn lấy một chiếc bình tro màu trắng.
Nó to cỡ quả bí đao, đủ để chứa hết hai lạng tro của .
Trên đường về chân cầu vượt, Lục Lăng nhắn tin cho , rằng mọi thứ đã định, đã tìm chỗ thuê, tinh thần phấn chấn, chuẩn giảm cân và học hát!
【Cố lên, tớ sẽ sớm đến tìm .】
Tôi đáp , nhưng nhận rằng đã bước lệch hướng, hẳn xuống lòng đường.
Một chiếc Lamborghini phanh gấp, suýt nữa đâm trúng . Ngẩng lên , chiếc xe quen quá…
Cửa xe bật mở, một đàn ông mặc vest chỉnh tề bước xuống, sắc mặt âm u.
“Chu Tầm Trúc, cô phát điên gì thế? Muốn tìm tông chết mà biết chọn ai khác ?”
Là trai , Chu Bách.
Anh là sợ nhất, vì quá đáng sợ.
Ngay ngày trở về nhà, đã thấy với bố mẹ: “Đừng vì con gái ruột về mà lơ là Tiểu Tiểu. Nó nhạy cảm, chịu nổi ấm ức.”
Để em gái yên tâm, cố ý tỏ thái độ với . Tôi gọi là “ trai”, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng.
Từ đó, bắt đầu sợ .
Anh là duy nhất trong nhà thể hiện rõ ràng rằng thích .
Những khác thì biết giả vờ. bây giờ, sắp chết , còn sợ gì nữa chứ?
Tôi mắng : “Anh mù ? Biết lái xe ?”
Chu Bách sững sờ, kinh ngạc : “Cô gì?”
“Tôi , mù ? Biết lái xe ?” Tôi lặp .
Chu Bách tức đến bật , sải bước tới, đó trông thấy chiếc bình tro trong tay . Anh lập tức chế giễu: “Ôm cái bình tro làm gì? Chuẩn đặt sẵn quan tài cho ?”
“.” Tôi thản nhiên gật đầu.
Đây chính là quan tài của .
Cơn giận của Chu Bách tiêu tan, nhưng nụ càng khinh miệt hơn: “Chu Tầm Trúc, cô bày trò ? Trước cứ khăng khăng ung thư, chúng tin, giờ còn diễn hăng thế cơ ?”
Tôi im lặng.
Vì mệt . Tại đối mặt với mấy kẻ ngu xuẩn chứ?
“Nói , câm ?” Chu Bách nheo mắt, luôn là kẻ thích kiểm soát, cho phép ai phớt lờ .
Tôi xổm xuống, càng lúc càng mệt mỏi. Cả thân thể lẫn tinh thần đều kiệt quệ. Ôm bình tro cũng mệt.
“Chu Tầm Trúc, sức chịu đựng của giới hạn! Ba năm , còn kiên nhẫn mà chiều chuộng cảm xúc của cô nữa !”
Chu Bách nổi giận, giật phắt lấy bình tro trong tay .
Tôi vội dậy giành : “Trả cho !”
Anh giơ cao bình tro, mỉa mai: “Sao? Không câm nữa ?”
“Rốt cuộc thế nào? Tôi sắp chết , trả cho .” Tôi thở gấp, cảm giác trong cổ họng dâng lên vị tanh của máu.
“Hừ, đúng là dối chớp mắt! Tiểu Tiểu đã kiểm tra báo cáo sức khỏe của cô , cô mắc ung thư! Cô tưởng chúng là lũ ngu chắc?”
Chu Bách như một con thú dữ cắn chặt con mồi: “Muốn chết thì tìm chỗ nào đâm đầu , đừng bày trò mỗi ngày nữa!”
Nói xong, hung hăng ném mạnh bình tro xuống đất!
Rầm!
Chiếc bình tro màu trắng vỡ tan tành, mảnh vỡ văng tung tóe.
Cả mềm nhũn, bệt xuống đất, nước mắt lặng lẽ rơi dài.
Tại nhỉ?
Bình tro đáng bao nhiêu tiền, thể mua cái khác mà.
… vẫn .
Chắc là… vì quá đau thôi.
06
Chu Bách bỏ mà thèm lấy một cái.
Tôi cứ thế lăn đất, thôi thì đây chờ chết .
Kết quả, mặt trời quá gắt, nền đất thì quá nóng, đành bò dậy, lau sạch nước mắt, lảo đảo về phía chân cầu vượt.
Đi hai bước, đầu nặng trịch, ngã gục xuống.
Xong , khuôn mặt xinh như hoa của sắp nướng chín mất.
Lúc tỉnh , thấy đang giường bệnh trong bệnh viện.
Mặt cháy, vẫn còn nguyên vẹn.
Bác sĩ một công nhân vệ sinh đưa viện, còn trả cả tiền viện phí rời ngay đó.
Tôi bỗng thấy cuộc đời thật chó má.
Một xa lạ thể đưa đến bệnh viện, trả tiền viện phí, lặng lẽ rời . Còn thân của , hết lần đến lần khác sỉ nhục , tin , chỉ mong chết quách !
Thật bỏ trốn, nhưng đáng tiếc bệnh đã đến giai đoạn cuối, chẳng nữa .
Bác sĩ thấy tỉnh, liền bảo gọi nhà đến, vì bệnh của đã quá nặng, sống bao lâu nữa.
Tôi hỏi bác sĩ: “Tôi còn sống bao lâu?”
“Nếu may mắn thì hai tháng, may thì chỉ còn vài ngày. về cơ bản thì thể sống hai tháng.” Bác sĩ ngập ngừng, sợ kích động.
Tôi cam tâm: “Không, tại còn sống hai tháng?”
“Hả?”
Đừng “hả” nữa, thật sự sống thêm hai tháng.
Tôi chết.
Thế là hỏi bác sĩ: “Có cách nào để xui xẻo hơn ?”
“Hả???”
07
Bác sĩ chỉ biết “hả”, đúng là kẻ bất tài.
Tôi hết cách, chỉ thể chờ chết thôi.
Xui xẻo thì đợi hai tháng nữa.
Khoan đã, hình như là may mắn mới đợi hai tháng.
Đầu óc chút mơ hồ, chẳng phân biệt nổi nữa.
Tôi mở điện thoại lên xem, Lục Lăng nhắn cho nhiều tin.
【Tầm Trúc, thủ đô sướng quá , một tự do tự tại, chẳng cần lo lắng gì nữa!】
【Có tiền thật là tuyệt vời, năm triệu tiêu hoài hết, ha ha!】
【Tớ tìm một giáo viên nổi tiếng trong giới, cô đánh giá giọng tớ xuất sắc, năng khiếu lắm!】
【Tớ bắt đầu giảm cân , chỉ cần trầm cảm, giảm cân cũng dễ thôi!】
…
Tôi .
Thật quá, bạn ạ.
Giống như ngày bé, chúng chơi trốn tìm trong rừng trúc .
Niềm vui và hạnh phúc khi đó, dường như đã .
【Tầm Trúc, bao giờ đến tìm tớ? Tớ nhớ lắm.】
Lục Lăng nhắn tin.
Tôi thu nụ vui vẻ, giả vờ vui vẻ mà gửi tin nhắn thoại:【Sắp , xử lý xong chút chuyện là qua ngay, yên tâm nha.】
Lục Lăng lúc mới buông tha cho .
Những ngày đó, viện chờ chết, động viên Lục Lăng cố gắng.
Cô vượt qua trầm cảm, giảm cân hiệu quả, còn thường xuyên gửi video hát cho .
Cô hát lắm, dù mũm mĩm nhưng chất giọng vẫn còn đó.
Cô là chim sơn ca của làng chúng , hát hơn bất cứ ai.
Nửa tháng trôi qua, mẹ liên lạc với .
Cuối cùng cũng nhớ đến .
“Chu Tầm Trúc, con còn hết giận ? Định đợi đến khi nào mới chịu về nhà?”
Bà mở miệng câu đầu tiên đã là trách móc.
Tôi bối rối: “Giận chuyện gì cơ?”
“Anh con , nó đập vỡ cái bình tro của con. Chẳng con cố tình mua nó về để làm chúng khó chịu ? Đập vỡ là đúng! Con tức cái gì chứ? Nửa tháng còn chịu về!”
Mẹ vẫn tiếp tục trách mắng.
Tôi bừng tỉnh, hóa là chuyện cái bình tro cốt .
Tôi suy nghĩ một chút, bình thản đáp: “Con mua nó về để chọc tức mọi . Con thật sự sắp chết , sợ đến lúc đó gì để đựng tro cốt, nên mới chuẩn thôi.”
“CÂM MIỆNG!”
Một tiếng quát giận dữ vang lên, đầu dây bên đã thêm giọng của trai , Chu Bách.
Hắn giật lấy điện thoại, gằn giọng mắng: “Mày cái quái gì thế hả? Hôm nay tao vốn định theo Tiểu Tiểu, chuyện đàng hoàng khuyên mày về nhà. Thế mà mày bày trò sống chết nữa? Đồ thần kinh!”
“Anh, đừng mắng chị nữa, để em chuyện .”
Chu Tiểu vội vã giành lấy điện thoại.
Chu Bách vẫn hết tức, hằn học dặn dò: “Tiểu Tiểu gì thì mày đấy, nếu dám làm em buồn, tao giết mày!”
“Chị ơi, đừng để bụng nhé. Hôm nay tâm trạng thôi.”
Chu Tiểu đã kiểm soát điện thoại, để Chu Bách chen nữa.
Tôi giường bệnh, nhắm mắt, nhếch mép đầy mỉa mai.
Chu Tiểu tiếp tục nhẹ nhàng : “Chị , về nhà , thật mọi đều nhớ chị mà.”
“Về nhà mẹ mày.” Tôi từ chối thẳng thừng.
Chu Tiểu nghẹn lời, lập tức tỏ tội nghiệp: “Chị, chị giận em ? Xin , những năm qua em đã làm , em biết là ngoài mà…”
“Đã biết , thì còn mau cút khỏi nhà ?” Tôi nhạt.
Chu Tiểu khựng , giọng bắt đầu run rẩy: “Được… xin , em là mà…”
“Tốt nhất là chết , thể giúp cô mua một cái bình tro luôn, ship tận nơi.”
“CHU TẦM TRÚC!”
Giọng gào giận dữ của Chu Bách vang lên chấn động.
Bố mẹ cũng chịu nổi, trực tiếp cúp máy.
Không thể , Chu Tiểu vẫn cao tay như mọi khi.
Cô bật loa ngoài, thành công khiến cả nhà tiếp tục ghét bỏ . ai quan tâm chứ?
Tôi chỉ quan tâm lúc nào mới chết thôi.
lúc bác sĩ bước , toe toét vẫy tay: “Bác ơi, cho bác cái bao lì xì , bác thể giúp chết nhanh hơn chút ?”
“Hả???”