Tôi Và Bạn Thân Là Thiên Kim Thật! - Chương 5
14
Nửa năm , Lục Lăng nhờ một ca khúc mà bỗng chốc nổi tiếng chỉ một đêm.
Tôi thậm chí còn thấy quảng cáo của cô màn hình điện tử trong công viên.
Cô thon gọn, trắng trẻo, mái tóc dài mượt mà, từ đầu đến chân toát lên vẻ sang trọng và quý phái.
Thật quá.
Cuối cùng cũng thành tựu .
Linh hồn bắt đầu mờ dần .
Lúc , mới nhận rằng—lý do Ngưu Đầu Mã Diện bắt hồn vì lanh lợi, mà là vì vẫn thể buông bỏ Lục Lăng.
Cuộc đời đã kết thúc, nhưng cuộc đời của Lục Lăng mới chỉ bắt đầu.
Tôi chứng kiến cô tỏa sáng rực rỡ, hàng vạn ngưỡng mộ!
Cơ hội nhanh chóng đến.
Hiệp hội Thương mại tỉnh tổ chức một bữa tiệc tiệc ngay tại thành phố , và khách mời đặc biệt chính là Lục Lăng.
Cô sẽ biểu diễn một ca khúc trong buổi tiệc.
Tôi lẻn tiệc từ sớm, thấy ít nhân vật sở hữu khối tài sản hàng tỷ, cũng gặp nhiều công tử, thiên kim danh giá.
chẳng quan tâm.
Ánh mắt chỉ dừng sân khấu.
Cuối cùng, màn trình diễn cuối cùng của buổi tiệc bắt đầu—Lục Lăng bước lên sân khấu.
Cô cử chỉ thanh tao, khí chất sang trọng, vẻ tự tin như một luồng ánh sáng bao quanh lấy cô.
Tôi từng thấy một Lục Lăng như thế .
cô làm nhớ đến bản thân thuở nhỏ.
Hồi bé, cô vốn đã đầy tự tin.
Chỉ là ba năm khi trở về nhà họ Lục, hành hạ đến tột cùng, mới trở thành một “cô béo đáng ” trong mắt đời.
Bây giờ, cô đã trở .
Tiếng vỗ tay vang dội khắp hội trường.
Rất nhiều phu nhân và công tử, tiểu thư đều cô thu hút, rì rầm bàn tán.
Tôi đảo mắt một vòng, vô tình thấy những gương mặt quen thuộc.
Bố mẹ nhà họ Lục… và cả Lục Như Nguyệt.
Họ ở hàng ghế đầu, cũng đang thưởng thức màn biểu diễn của Lục Lăng, nhưng biểu cảm chút kỳ lạ— kinh ngạc, nghi hoặc.
Tôi bay gần, thấy mẹ Lục khẽ thốt lên: “Cô gái thật sự là con gái của chúng , Lục Lăng ? Ban đầu còn nghĩ chỉ trùng tên trùng họ, nhưng càng càng giống quá…”
Bố Lục lập tức gật đầu, giọng lộ rõ vẻ tự hào: “Chắc chắn là con bé ! Không hổ danh là con gái , chỉ một năm thôi mà đã xinh , khí chất đến thế! Nghe còn là ca sĩ đang lên đấy.”
Lục Như Nguyệt bên cạnh, sắc mặt biến đổi thất thường, nghiến răng : “Bố! Con cũng là ca sĩ mà, con cũng nhiều fan!”
Bố Lục hờ hững cô , nhếch môi: “Fan của con là bố bỏ tiền mua. Lục Lăng mới là ngôi thực sự vụt sáng chỉ một đêm! Con gái của bố đúng là giỏi giang!”
Gương mặt của Lục Như Nguyệt trắng bệch.
Tiết mục kết thúc, nhiều chủ động tiến lên trò chuyện cùng Lục Lăng.
Đặc biệt là đám công tử quyền quý, ai cũng kết bạn với cô , tranh xin số điện thoại, WeChat.
Nhà họ Lục cũng tiến lên.
Mẹ Lục xúc động đến mức lắp bắp: “Tiểu Lăng! Trời ơi, con thật giỏi quá! Lúc đầu mẹ còn dám tin đó là con!”
Bố Lục cũng hào hứng : “Giỏi lắm, bố tra thử, con ca ngợi là ngôi mới đáng mong chờ nhất của làng giải trí Hoa ngữ! Quả nhiên là con gái nhà họ Lục!”
Xung quanh ít vây xem, Lục Lăng là con gái của nhà họ Lục, càng thêm chấn động.
Thiên kim nhà giàu kết hợp với nữ ca sĩ nổi tiếng—double buff!
Ai mà thích?
Tuy nhiên, Lục Lăng từ đầu đến cuối đều lạnh nhạt.
Chờ họ xong, cô khẽ : “Mấy là fan của ? Muốn xin chữ ký ?”
Nụ mặt bố mẹ Lục cứng đờ, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Xung quanh cũng im bặt, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy .
Lục Như Nguyệt thấy , mừng rỡ xen , lớn tiếng trách mắng: “Lục Lăng, mày ý gì? Mày nổi tiếng liền nhận bố mẹ nữa ? Định vênh váo đến tận trời ?!”
Cô cao tay, lập tức gán cho Lục Lăng cái danh bất hiếu!
Khán giả bắt đầu xì xào.
Lục Lăng bật khẽ.
“Cười cái gì?!”
“Không gì, giỏi ăn , sợ sai khiến mấy vui.”
Cô phẩy tay, tranh cãi thêm.
Lục Như Nguyệt tức giận túm lấy cổ tay cô : “Mày còn giả vờ gì nữa? Bố mẹ đang ngay mặt, mày định nhận ?!”
Lục Lăng bĩu môi, hất tay cô .
Ánh mắt cô quét qua bố mẹ Lục, còn sự sợ hãi của ngày , mà chỉ còn sự khinh thường.
“Lại diễn trò nhận con ? Năm đó đón về, các mặc kệ con nuôi ức hiếp .”
“Cô cho hát, nhét dao lam giày múa của , bắt uống dầu ớt để phá hủy giọng hát của …”
Cô thẳng bố mẹ Lục: “Những chuyện , đã từng với các đúng ? Là do các hiểu tiếng , là điếc?”
Cả khán phòng chấn động.
Mọi ánh mắt đều dồn bố mẹ Lục, ai cũng khiếp sợ.
Sắc mặt bố mẹ Lục tái nhợt, lúc trắng lúc xanh.
Lục Lăng thản nhiên , giọng nhạt nhẽo: “Các điếc, cũng ngu. Chỉ là, các thích đứa con giỏi giang hơn mà thôi. Chỉ đơn giản đấy.”
Nói xong, cô xoay rời , ngoảnh đầu .
Phất tay một cái, thản nhiên : “Xin nhé, hôm nay ký tên.”
15
Nhà họ Lục mất mặt.
Sự việc nhanh chóng truyền thông phanh phui, khiến Tập đoàn Lục thị trở thành tâm điểm chỉ trích chỉ một đêm, đối mặt với áp lực dư luận vô cùng lớn.
Đối thủ kinh doanh chớp lấy thời cơ, tấn công dồn dập—giống hệt như cách họ từng đối xử với Tập đoàn Chu thị.
Muốn Lục thị một cái kết êm ?
Không thể nào.
Lục Như Nguyệt chẳng mấy bận tâm, cô chỉ sợ một điều duy nhất—Lục Lăng về nhà họ Lục.
Chứng kiến cảnh Lục Lăng rời một cách mạnh mẽ, cô càng vui vẻ hơn.
Cô vội vàng an ủi bố mẹ Lục: “Bố mẹ, vẫn còn con mà! Con bé vô ơn đó cần cũng !”
Bố Lục, với khuôn mặt tiều tụy, ngay lập tức vung tay tát thẳng mặt cô .
“CÂM MỒM! Mày là cái thá gì?! Tao đúng là mù mắt ! Con gái ruột của yêu thương, yêu một đứa vô dụng như mày!”
Mẹ Lục cũng hề thái độ hơn: “Giờ cả mạng xã hội đều biết chuyện ! Mày thể ở nhà họ Lục nữa! CÚT VỀ TRẠI TRẺ MỒ CÔI ĐI! Đừng bao giờ xuất hiện ở đây nữa!”
“Cái gì?!”
Sắc mặt Lục Như Nguyệt tái nhợt, liều mạng cầu xin: “Đừng mà! Đừng mà, bố mẹ! Con sẽ cố gắng hơn nữa! Con sẽ thành công! Con cũng sẽ nổi tiếng! Con…”
Chưa kịp hết câu, cô đã tống cổ ngoài.
Từ nay, cô vĩnh viễn thể về nhà họ Lục nữa.
Cùng lúc đó, bố mẹ Lục sức tìm cách liên lạc với Lục Lăng.
Họ hết lần đến lần khác gửi tin nhắn, thừa nhận sai lầm, rằng họ đã đuổi Lục Như Nguyệt .
Chào mừng con bất cứ lúc nào cũng thể về nhà.
“Ừ, cô chính là đứa giả danh thiên kim của nhà .”
Lục Lăng khẽ gật đầu, giọng điệu thản nhiên.
Trước khi linh hồn tan biến, tìm thấy Lục Lăng.
Cô đã rừng trúc núi của làng, đang mộ , bày biện trái cây và hoa tươi.
Vừa sắp xếp, cô tự khen bản thân:
“Tầm Trúc, tớ lợi hại lắm nha! Trước mặt bao nhiêu , tớ đã sỉ nhục cả cái nhà đó một trận! Ha ha! Sướng chết !”
“Fan hâm mộ ai cũng khen tớ là ‘chị đại lạnh lùng’, ‘chiến thần bá đạo’… nhưng thật trong lòng tớ còn ngốc nghếch hơn cả Hello Kitty!”
“Tớ đã đánh bại sự yếu đuối và nỗi sợ hãi của ! Tớ đã thoát khỏi gia đình đó !”
Tôi lơ lửng bên cạnh, vỗ tay rào rào.
Đỉnh quá chị gái ơi!
Không biết cảm nhận sự hiện diện của , Lục Lăng bỗng quanh bốn phía, đó tự giễu: “Đã lâu như , chắc cũng đầu thai nhỉ.”
Cô rót một cốc Wahaha, nhẹ giọng : “Đây là loại đồ uống thích nhất khi còn nhỏ. Uống một ngụm , kiếp đầu thai một gia đình nhé, đừng gặp mấy bậc cha mẹ ngu xuẩn nữa.”
Tôi bay gần, nhẹ nhàng nhấp hai ngụm.
Dù uống , nhưng vẫn cảm thấy thơm.
Thơm đến mức khiến buồn ngủ.
Thế là khép mắt , chìm giấc ngủ sâu.
Trong ý thức cuối cùng của , thấy tiếng hát ru khe khẽ của Lục Lăng, cùng với âm thanh xào xạc của những cây trúc mới mọc mộ , khẽ lay động theo làn gió.
Đó thực sự là một cây trúc tuyệt trần.
Cứng cáp, kiên cường, bất khuất.
Giống như điều luôn khao khát.
Giống như điều luôn mong ước.
Hy vọng rằng, thế gian …
Tất cả những cô gái từng ghét bỏ, phớt lờ, sỉ nhục…
Đều thể giống như cây trúc …
Mạnh mẽ xuyên qua lớp đất tối tăm, vươn lên hướng về ánh sáng.
[HẾT]