Tráo Con - Chương 2
6
Trong tiệc đầy tháng của nữ nhi, Liễu Ngưng Nhi dâng lên một món quà lớn.
Nàng sinh da trắng như ngọc, thân hình mảnh mai, mặc áo màu xanh nhạt giản dị, đầu chỉ cài một chiếc trâm bạc đơn giản, nhưng tươi đeo cho nữ nhi một chiếc vòng cổ vàng chạm trổ tinh xảo.
“Cùng lắm chỉ là một đứa trẻ, tặng thứ quý giá như làm gì?” Ta vội từ chối.
Liễu Ngưng Nhi ngọt ngào:
“Tẩu tẩu đừng , đứa bé đã thích, đem những thứ nhất đời tặng cho nó.”
“Tuy bằng tẩu tẩu về gia thế, nhưng cũng biết, nữ nhi nhà họ Tống chúng , đều xứng đáng với những thứ nhất.”
Nàng vẻ chê bai bộ lụa mềm Uyển Yên:
“Lụa mềm đáng giá gì, tẩu tẩu đừng vì là nó là nữ nhi mà đối hà xử khắc.”
Mẹ chồng đang Liễu Ngưng Nhi với vẻ mặt tán thưởng.
Lúc sinh nở đã tổn thương thân thể, đại phu tương lai thể khó sinh nở, tuy kết luận chắc chắn, nhưng bà đã bắt đầu tìm kiếm làm .
Liễu Ngưng Nhi tặng quà xong bế nữ nhi âu yếm một hồi lâu, đến khi tay mỏi mới trả đứa bé cho .
“Tiểu thư thật , thật nó là do sinh .”
Nàng tỏ vẻ ngây thơ thuần khiết, mọi xung quanh tán thưởng.
Tiếp đãi khách khứa một lúc, cảm thấy mệt mỏi, liền để vú nuôi bế con theo về phòng ngủ.
Liễu Ngưng Nhi cũng theo, phía theo một tỳ nữ mặt vàng như sáp, trong lòng bế một bé gái gầy yếu, cả lớn lẫn nhỏ đều thưa thớt tóc, mặt mày ủ rũ, gió thổi là ngã.
Chính là một lớn một nhỏ đêm đó định tráo đổi thành.
Hương Nguyệt với Tân Nhi.
7
Ta bụng quan tâm hỏi: “Đây là mẹ con nhà ai, gầy yếu thế , đừng chỗ gió lùa, qua bên .”
“Cứ nuôi như mèo như chó .” Nàng những lời , mặt vẫn nụ ngây thơ, ngón tay trắng mịn chạm mặt đứa bé, nhưng biết động tác quá mạnh làm đứa bé đau , làm nó lên.
Chỉ là tiếng như mèo kêu, khó thấy, giãy giụa vài cái im bặt.
Ta nhíu mày nàng : “Sao đối xử như với một đứa bé còn nôi?”
Nàng khẽ một tiếng: “Tẩu tẩu thấy quá đáng, nhưng những nô tỳ với đồ tiện chủng như , ở nhà quyền quý khác, đều dìm chết . ”
Tuy đại phát từ bi giữ bọn họ, nhưng quy củ thì thành gia quy, làm cho bọn họ lời mới .”
Ta còn định nữa, nhưng thấy một tiếng khen ngợi từ phía :
“Hay!” Quay đầu thì hóa là mẹ chồng .
Bà mặt đầy rạng rỡ nhanh chóng bước lên phía , nắm chặt tay Liễu Ngưng Nhi:
“Con ngoan, dì biết ngay con là đứa con gái ! Vừa khoan dung nghiêm khắc, là tay quản gia giỏi!”
Liễu Ngưng Nhi mặt đỏ bừng vì ngượng, cúi đầu để mẹ chồng chồng nắm tay, hai quấn qua quấn quýt một hồi, còn , làm dâu chính thống, lạnh nhạt ở một bên.
Hai ở đó tình cảm một lúc, mẫu thân đầu :
“Ấu Thanh, lần con sinh nữ nhi đã chịu khổ nhiều, ý của là, con cứ nghỉ ngơi dưỡng sức vài năm, giờ thì cứ để Ngưng Nhi giúp con quản việc nhà.”
Ta nhíu mày.
Liễu Ngưng Nhi bây giờ chỉ là thân tạm trú, thể quản việc nhà?
Thấy gì, Liễu Ngưng Nhi lập tức đỏ hoe mắt.
Mẫu thân hài lòng: “Sao , Ấu Thanh gì, để con chuyên tâm dạy dỗ nữ nhi ?”
“Con đương nhiên chuyên tâm dạy dỗ nữ nhi, nhưng biểu quản việc nhà, lấy thân phận gì? Nàng với phu quân của nàng còn sinh một tiểu nữ nhi, chạy đến nhà họ Tống quản việc, vẻ… mặt dày quá.”
Liễu Ngưng Nhi nước mắt lã chã rơi, xoay chạy ngoài.
Tống Khiêm mặt đầy giận dữ chỉ :
“Thẩm Ấu Thanh, nàng là đồ đàn bà ghen tuông mù quáng, biểu từ nhỏ lớn lên cùng , tuyệt đối cho phép nàng khinh thường như !”
Ta từ tốn : “Thân phận ruồng bỏ chạy đến tạm trú nhà biểu ca, sinh một đứa nữ nhi danh phận đòi quản việc nhà, thật là làm trò cho thiên hạ.”
“Không danh phận?”
Tống Khiêm lạnh, “Hôm nay sẽ thu nạp nàng , xem ai dám một chữ !”
Đêm đó, Tống Khiêm đã ngủ trong phòng Liễu Ngưng Nhi, ngày hôm nâng nàng lên làm bình thê.
8
Nguyên Bảo lén lỏm, báo cho :
“Liễu tỳ với thiếu gia , thật làm họ thất vọng, vẫn nên đặt trọng tâm con cái, nuôi dưỡng đứa bé cho .”
Ta lạnh, , nhất định sẽ nuôi con thật , cũng mong chờ xem họ sẽ nuôi con thế nào.
Khi Liễu Ngưng Nhi búi tóc kiểu phụ nữ đã chồng đến thỉnh an , thân hình lảo đảo, ánh mắt ngấn lệ:
“Tẩu tẩu đừng nảy sinh hiềm khích với biểu ca, biểu ca bất quá chỉ vì bảo danh tiếng cho mà thôi.”
“Yên tâm, sẽ sinh hiềm khích, đương kim thánh thượng công nhận chuyện bình thê, lời đùa với ngươi, để tâm.”
Sắc mặt nàng tái nhợt, nước mắt lưng tròng :
“Phu nhân ép như , đối với nửa phần bất kính nào !”
Ta lười để ý đến nàng , tỳ nữ bên cạnh nàng định đỡ nàng xuống, nhưng nàng kêu lên một tiếng thân thể mềm nhũn, vặn vẹo quỳ xuống mặt .
Ồ, đã quỳ thì cứ quỳ mà , dù bảo ngươi dậy ngươi cũng chắc đã đồng ý.
Ta từ tốn uống trà, mặc nàng quỳ đó, đợi đến khi nàng vì đầu gối tê cứng mà thân thể lắc lư mới thong thả hỏi:
“Nghe , dường như các ngươi nỗi khổ tâm?”
Nàng liên tục dập đầu: “Vì con, nên khắp nơi đều lời đồn đại, biểu ca cùng lắm chỉ là vì bảo danh tiếng cho mới cưới , biểu ca là nam nhi nhất đời , Ngưng Nhi tẩu tẩu hiểu lầm !”
Khi nàng những lời , đã thấy một góc y phục ngoài cửa.
Tống Khiêm chắc hẳn những lời sẽ cảm động.
Ta vẫn im lặng gì, Liễu Ngưng Nhi thấy vỗ tay, tỳ nữ mặt vàng như sáp ngoài cửa lảo đảo bước , đem đứa bé trong lòng đến mặt .
Ta liếc một cái, trong lòng chút kinh ngạc.
Đây là một đứa trẻ thật ?
Cái đầu nhỏ như con mèo, tóc thưa thớt, thương tích đầy .
Liễu Ngưng Nhi mặt đầy kiến nghị: “Để tẩu tẩu yên tâm, đem nữ nhi ruột giao cho tẩu tẩu, tẩu tẩu đánh mắng thế nào cũng , Ngưng Nhi sẽ một chữ !!”
Ta tặc lưỡi một tiếng.
Ghê thật, té con , nên hành hạ như ?
Biểu yếu ớt cũng chẳng thứ lành gì.
“Việc làm , đánh thì tự ngươi đánh.”
Những việc tuyệt tình như đừng lôi kéo .
Trong mắt Liễu Ngưng Nhi lóe lên tia đắc ý, lóc nhào tới, giơ tay định đánh, Nguyên Bảo ngăn .
Liễu Ngưng Nhi đánh , liền mắng:
“Đều tại ngươi đồ tiện chủng ! Làm tẩu tẩu với biểu ca sinh hiềm khích!! Đều là ngươi gây họa!!”
Và từ ngoài cửa truyền đến một tiếng lạnh khó thấy, còn động tĩnh nữa.
Xem Tống Khiêm cũng tưởng đứa bé là của , nên định quản.
9
Liễu Ngưng Nhi náo loạn một hồi, đứa bé cũng sợ đến ngừng, đứa bé lóc, Hương Nguyệt bế nó mà mặt lộ vẻ đành lòng, nhưng dám gì.
Ta tuy mà đau lòng, nhưng lòng thương xót cũng hạn, nghĩ đến nếu phát hiện , giờ đây hành hạ như sẽ là Uyển Yên của .
Nghĩ , cuối cùng nhịn :
“Đứa bé gì, ngươi đánh nó như ? Đợi nó lớn lên, khó tránh khỏi sẽ oán hận ngươi.”
Liễu Ngưng Nhi sắc mặt , trong mắt lóe lên tia đắc ý:
“Sao , tẩu tẩu thương xót ? Người đừng thương xót, một đứa tiện chủng mà thôi, đáng bận tâm.”
Nói xong, nàng chộp lấy ngọn nến bàn, định nhỏ sáp nóng bỏng lên mặt đứa bé.
Ta vội vàng định ngăn , nhưng Tống Khiêm xông từ ngoài cửa túm lấy:
“Ngưng Nhi làm tất lý do của , nàng đừng can thiệp.”
Nguyên Bảo đưa tay ngăn cản, trong lúc hai giằng co sáp nến vẫn rơi xuống má đứa bé, đứa bé ngừng, Liễu Ngưng Nhi vẫn hề động lòng.
Làn da non nớt của đứa bé nổi lên một bọng nước to, Liễu Ngưng Nhi vẫn hài lòng, bĩu môi ném đứa bé cho Hương Nguyệt, đôi mắt đầy vẻ đắc ý:
“Sao , tẩu tẩu, thương xót ? Thấy đứa bé đáng thương? Tim tẩu tẩu đau lắm ?”
Ta mím môi .
Nàng giật lấy chìa khóa quản gia với thẻ bài từ tay trong lúc đang ngẩn ngơ, huênh hoang bỏ .
Tống Khiêm với mẹ chồng chút phản ứng nào, chỉ đùa với nữ nhi trong lòng .
Ta thăm dò hỏi: “Nữ nhi của Liễu tỳ , cần mời đại phu ?”
Tống Khiêm lộ vẻ ghê tởm mặt: “Đồ tiện chủng đó, mời đại phu làm gì, để nó tự sinh tự diệt .”
Trong lòng sáng tỏ.
Vẻ ghê tởm mặt Tống Khiêm, bề ngoài là dành cho đứa bé, thực là dành cho .
Ta lập tức quyết tâm.
Nuôi con cho , để hai các chết đói còn hơn.
10
Ta ném bỏ quyền quản gia, tất cả bạc của hồi môn đều nắm trong tay , một xu cũng đưa ngoài.
Tống Khiêm tuy đã làm quan, nhưng bổng lộc của chỉ đủ chi tiêu cho cả nhà họ Tống, mua vài món đồ quý giá là chịu nổi, những năm vẫn dựa hồi môn của mà nhà họ Tống mới sống phong quang như .
Từ khi chịu bù đắp hồi môn, Liễu Ngưng Nhi quản gia khó khăn, làm cho oán thán ngớt, thậm chí bà vú ngay mặt mắng Liễu Ngưng Nhi.
“Phì, một tỳ mà còn lệnh cho chúng , thật biết hổ, lúc phu nhân còn ở đây ngày nào chúng cũng đều uống chè bạc nhĩ, giờ ngươi bỏ chè bạc nhĩ, cho phấn son trâm thoa của , chẳng lẽ cả nhà già trẻ chúng chỉ đáng ăn cám uống rau ?”
Liễu Ngưng Nhi với bà vú đánh một trận, mặt nàng cào xước, tóc xổ tung, còn giật đứt một mảng, cả chật vật chịu nổi.
Tống Khiêm chạy đến viện tìm : “Ngưng Nhi giờ quản gia vẫn còn thiếu kinh nghiệm, vẫn là nàng quản thì hơn.”
Ta từ tốn cho nữ nhi uống sữa dê tươi, nó nuôi dưỡng như ngọc như ngà, cổ trắng nõn đeo vòng cổ vàng khảm ngọc, như búp bê trong tranh năm mới.
Tống Khiêm nhịn bế Uyển Yên lên, mặt đầy yêu thương: “Quả nhiên vẫn là nàng biết cách nuôi con.”
“Con của Liễu tỳ , thật sự quá khổ …”