Trưởng Công Chúa Thích Cường Thủ Đoạt Hào - Chương 5
Biểu sống chết chịu , rõ ràng là đã quyết tâm bám lấy .
Ta nghi ngờ đã hết mấy quyển thoại bản đấu đá chốn hậu viện của , vì từng hành động của đều như đã tính toán kỹ lưỡng. Nếu cái chức năng , tin đã đến bước “giả mang thai tranh sủng” !
thực sự thời gian để chơi với . Cuối năm bận rộn, quản hòm tiền của bệ hạ, thu thuế, kiểm sổ thương thuế, chuyện nào cũng quan trọng, thể xảy sơ suất, bận đến mức bảy ngày liền về nhà.
Cuối cùng cũng về, ngờ Triệu Nhất Thư đổ bệnh.
Hắn giường, ngủ say. Muội lén ghé sát thì thầm:
“Tỷ phu đấu thua , đạo tâm vỡ nát.”
Nàng : “Tỷ, giúp tỷ phu, mà là biểu quá gian xảo. Hắn ngày ngày đầu độc tỷ phu, nào là bản thân gia thế , tiền đồ rộng mở, còn tỷ phu chỉ là kẻ vô nghề vô nghiệp. Nào là tỷ phu là quán trọ, mới là nhà. Nào là tỷ với tỷ phu chỉ chơi bời, cuối cùng ai là chính thất xem gia thế… Tóm , vô cùng hiểm độc!”
Đạo tâm cũng vỡ nát .
Vốn dĩ bảo bối của đã nhạy cảm, quấy nhiễu như thế chắc chắn tâm lý sụp đổ, né tránh diện. Ta mà nhanh chóng xử lý, làm cưới đây?
Ta tức đến mức mặt rửa, xách kiếm đến phòng biểu , một cước đá văng cửa.
Hắn đang thay y phục, thấy thì vui vẻ, nhưng khi thấy thanh kiếm trong tay , lập tức sợ hãi bỏ chạy.
Ta đè xuống đánh cho một trận, còn tiện tay cắt luôn tóc .
Hắn lóc thảm thiết, lập tức thu dọn hành lý về quê.
Hắn còn gào lên: “Ta sẽ hận tỷ cả đời!”
Hừ, hận cả đời thì ? Người hận nhiều lắm, ai thèm quan tâm?
Ta còn đang bận thăng quan phát tài, cưới bảo bối về nhà đây!
—
17
Biểu rời , nhưng Triệu Nhất Thư vẫn hồi phục ngay . Đại phu thể trạng yếu, cần tĩnh dưỡng cẩn thận. Ta liền sai kê đơn thuốc an thần, trong đó vị giúp dễ ngủ, thế nên mỗi ngày đều ngủ nhiều.
Chờ đến khi khỏe hơn đôi chút, cứ ngỡ sẽ làm loạn một trận. Vì , chuẩn sẵn ít lễ vật để dỗ dành, còn định kể chi tiết trận đòn với biểu để biểu lộ thành ý. Nào ngờ, trầm tĩnh đến lạ thường, chẳng hề làm loạn chút nào.
Ta vô cùng mừng rỡ. Xem , ngủ một giấc liền khác hẳn, đây chính là tình thâm nghĩa trọng!
qua vài ngày, cảm thấy gì đó đúng. Triệu Nhất Thư vẫn mang dáng vẻ uể oải, tinh thần chẳng khởi sắc chút nào. Ta bèn hỏi chỗ nào khó chịu . Hắn mặt cảm xúc, lắc đầu đáp:
“Không gì.”
Ta: “Chàng gì thật ? Vậy cái đó ?”
Triệu Nhất Thư khẽ nhếch môi , nhưng biết lầm , nụ mang vẻ hời hợt, chẳng chút chân thành.
“Tùy ý nàng.”
Ta: “?”
Thế là, cùng tùy tiện một phen, đó ôm ngủ vô cùng thỏa mãn.
Đêm khuya, khát nước nên tỉnh giấc, mò dậy tìm trà uống. Nào ngờ bắt gặp Triệu Nhất Thư lén lút cầm nến, xổm bên góc tường gì đó.
Ta bước tới lưng , giật lấy tờ giấy.
Hắn giật nảy : “Trả cho !”
Ta thắp đèn lên, căn phòng tức khắc sáng trưng.
Cúi đầu , giấy chi chít chữ như gà bới. Ta nhíu mày, lên thành tiếng:
“Tề Trục Tuyết, khi nàng bức thư , lẽ đã rời khỏi thế gian…”
“???”
Triệu Nhất Thư cuống quýt lao tới cướp , nhưng nào cho cơ hội. Ta tiếp tục :
“Tề Trục Tuyết, nàng là kẻ lừa đảo tình cảm, ăn trong bát còn trong nồi, lừa gạt trái tim và thân xác nhưng chẳng chịu đối đãi tử tế với . Nay, duy nhất yêu nàng chân thành đã còn nữa. Khi nàng còn bận liếc mắt đưa tình với kẻ khác, đã bệnh tật dày vò. Từ nay về , nàng cứ một thân một mà thăng quan phát tài , mong rằng nàng sẽ hối hận!”
Ta xong di thư chi chít chữ gà bới, kinh ngạc .
Triệu Nhất Thư thấy bí mật lộ, liền hừ một tiếng, mặt , chằm chằm ánh nến lập lòe mà :
“Dù cũng định để nàng , sớm muộn gì cũng thế.”
Ta mờ mịt hỏi:
“Bảo bối, mắc bệnh gì? Đại phu thân thể mà?”
Triệu Nhất Thư: “Đừng giấu nữa, biết sắp chết . Người bình thường ai ngủ nhiều đến mức dậy nổi như ?”
Ta: “… Có khi nào là do nhờ đại phu bỏ táo nhân và bá tử nhân thuốc của ? Vì khí huyết hư nhược, mất ngủ, mộng mị triền miên. thấy dạo ngủ ngon hơn, sắc mặt cũng hồng hào hơn ? Chàng soi gương thử xem, da dẻ trắng hồng thế , giống bệnh ở chỗ nào?”
Triệu Nhất Thư: “…”
Mặt thoắt xanh thoắt trắng, đột nhiên lao tới giật lấy di thư xé tan.
Ta: “Phụt.”
Triệu Nhất Thư bỗng ngẩng phắt lên, trừng mắt:
“Nàng cái gì?!”
Ta vội vàng lắc đầu: “Không , .”
Triệu Nhất Thư nghiến răng: “Nàng chính là đang !”
Ta điên cuồng lắc đầu: “Chuyện đau thương thế gì đáng chứ? Ta còn là ? HAHAHAHAHAHA!”
Triệu Nhất Thư lập tức sụp đổ, bệt xuống giường, nước mắt tuôn như suối:
“Nàng mà cưới biểu của nàng , đừng tới tìm nữa! Dù cũng đã ngủ , còn gì đáng quý trọng nữa !”
Ta vội ôm dỗ dành:
“Họ Trần đã đánh một trận thừa sống thiếu chết đuổi ! Ta quý trọng thì quý trọng ai? Bảo bối, đừng như , chuyện gì thì với . Chàng nửa đêm dậy di thư làm gì, trời ơi HAHAHAHAHAHAHA!”
“… Nàng đừng nữa!” Triệu Nhất Thư uể oải , “Nàng thể giả vờ như thấy ?”
Ta gật đầu như giã tỏi: “Được , quên hết, quên hết. Đêm hôm khuya khoắt, đừng giày vò nữa, ngủ thôi.”
Ta ôm lên giường, nhưng nghĩ đến chuyện quá mức hoang đường, thế nào cũng nhịn . Dù cố gắng phát tiếng, nhưng giường vẫn run lên bần bật.
Triệu Nhất Thư lạnh lùng: “Nàng thành tiếng, vẫn biết nàng đang .”
Ta: “HAHAHA! Vậy mấy ngày nay đối xử với lạnh nhạt, chẳng lẽ là đang nghĩ rằng khi chết, sẽ hối hận ?”
Triệu Nhất Thư: “…”
Ta kéo lòng, xoa nhẹ mái tóc:
“Được , nữa, yên tâm . Họ Trần đã đuổi , thân thể cũng khỏe mạnh. Người gì thì cứ coi như chó sủa, còn cảm nhận đối với chân thành ?”
Triệu Nhất Thư: “Hừ!”
Ta: “Phụt.”
Sáng hôm tỉnh dậy, Triệu Nhất Thư đã ôm theo chó con bỏ trốn.
Trên bàn, đáy chén trà đặt một tờ giấy, vẫn là chữ gà bới:
“Tề Trục Tuyết, hận nàng, bao giờ gặp nàng nữa!”
Ta giật , vội vàng khoác áo đuổi theo.
Muội thấy náo nhiệt, bèn chạy theo góp vui. Nghe kể chuyện, nàng đến đau cả bụng:
“Trời ơi, nếu là tỷ phu, chắc treo cổ mất! Tỷ một lần, thắt cổ một lần.”
Ta: “Ta cũng hối hận, nhưng chữ của y đáng yêu, nhịn ?”
Muội thở dài:
“Giờ thì , tỷ phu dắt chó bỏ trốn. Ta đoán y lên thuyền về Giang Nam tìm ngoại tổ, lần chắc mất tiền nữa .”
Ta lập tức gọi xe ngựa, chạy đến bến tàu…
Bờ sông thuyền qua nhiều, mỗi ngày chỉ hai chuyến. Khi chúng đến nơi, thuyền khá đông, nhưng tới lui vẫn chẳng thấy bóng dáng của Triệu Nhất Thư.
“Đừng là tỷ phu đã chuyến sớm hơn nhé.” Muội lo lắng : “Hỏng bét .”
Ta yên tại chỗ, tâm phiền ý loạn.
“Hỏng cái gì mà hỏng? Y thì bắt về là , chẳng lẽ để y chạy thoát? Nhà ngoại y ở biết chắc?”
Muội lộ vẻ mặt như thể tỷ phu mất tích thì từ nay trong nhà sẽ vĩnh viễn ngày yên bình, im lặng cùng lên xe ngựa trở về.
Sắp đến nhà, nàng ủ rũ .
Ta: “Nhìn cái gì?”
Muội : “Tỷ phu thật đáng thương, là tỷ tha cho ?”
Ta: “Y gì mà đáng thương? Hắn yêu tha thiết đó biết ? Ta làm quỷ cũng tha cho y!”
“Thôi , y—”
Lời của bỗng chốc đứt đoạn, cũng lập tức im bặt, bởi vì ngay bên cạnh con sư tử đá cổng nhà, Triệu Nhất Thư đang ôm một con chó và một bọc hành lý nhỏ, xổm chờ .
Ta vội nhảy xuống xe ngựa, tóm lấy , ôm chặt: “Chàng chạy ?”
Triệu Nhất Thư: “Ta vốn định lên thuyền rời , nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy nỡ xa nàng, nàng một lần nữa , ai ngờ tiền trộm mất.”
Ta nước mắt giàn giụa: “Bảo bối!”
Triệu Nhất Thư: “Hu hu.”
“Bảo bối, đối với là thật lòng! Đừng bậy. Ta chính là thích như , ngốc nghếch đáng yêu khiến thương tiếc. Chàng là chính thất mà cứ sống như tiểu , ai còn dám bắt nạt , cứ thẳng tay bóp chết ngay tại chỗ!”
Triệu Nhất Thư: “Hu hu.”
Muội trong xe ngựa, trợn mắt há hốc mồm: “Sớm biết kịch thế , đã giữ để Tết xem .”
—
Theo dã sử ghi chép, ngày Đại phủ khanh Tề Trục Tuyết cùng Triệu Nhất Thư thành hôn, bảy phần mười nam thanh niên kinh thành đều đau lòng rơi lệ, vì tiếc nuối mất cơ hội bớt ba mươi năm phấn đấu. Phụ thân ruột và kế mẫu của Triệu Nhất Thư tiệc cưới uống say, lạc con hẻm nghèo, một nữ tử thần bí dùng bao tải trùm đầu đánh cho thê thảm, suýt trở thành một vụ án treo tại kinh thành.
Cũng theo dã sử ghi chép, khi Tề Trục Tuyết và Triệu Nhất Thư thành thân, sinh một trai một gái. Hai đứa con đều thông minh tuyệt đỉnh, nhiều thành tựu, nhưng cả hai từ chối hôn sự do các thế gia đề nghị mà đều chọn những xuất thân bình thường, thị phi dứt, thậm chí còn tuyên bố “Nhìn trúng ai thì bắt về nhà thành thân” chính là gia quy của nhà họ Tề.
Dã sử còn ghi rằng, Tề Trục Tuyết cả đời tung hoành quyền mưu, từng nhiều lần thăng trầm, đời khen chê lẫn lộn. nàng cùng Triệu Nhất Thư nắm tay trọn tám mươi năm, cuối cùng cùng từ trần. Sau khi qua đời, hai hợp táng, bia mộ khắc tám chữ: “Kết phát vi phu thê, ân ái lưỡng bất nghi” (*), do chính tay Triệu Nhất Thư khắc lên khi tròn trăm tuổi.
(*) “Kết tóc làm vợ chồng, ân ái chẳng nghi ngờ.”