Xiềng Xích Yêu Thương - Chương 3
9
Nửa tiếng , sếp đưa một chiếc thẻ.
“Trong ba mươi triệu. Theo thỏa thuận chúng đạt , hy vọng chọn một nơi mà tuyệt đối thể tìm để sinh sống. Hệ thống nội bộ công ty cũng sẽ xóa sạch thông tin của . Tôi thể đảm bảo rằng, từ nay về , giữa chúng sẽ còn bất cứ mối liên hệ nào nữa.”
Nước mắt dâng trào, nhưng cuối cùng vẫn ép trở .
Tôi : “Được, sếp.”
Có lẽ phản ứng của khiếnhắn bất ngờ. Có lẽ trong suy nghĩ của , nên lóc, làm loạn, nhân cơ hội mà tống tiền thật mạnh.
Tôi bình tĩnh , đáp:
“Anh . Tôi lý do gì để làm ầm lên.”
Hắn bật , như thể cảm thấy quá nực .
Giữa trống khi cánh cửa khép , giọng lạnh lùng của vang lên ngoài hành lang:
“Tập hợp tất cả hợp đồng mà từng xử lý và danh sách đối tác đã tiếp xúc, gửi cho . Ngoài , thông báo bộ phận pháp lý chuẩn sẵn sàng để khởi kiện.”
Giọng họ càng lúc càng nhỏ, cuối cùng biến mất .
Tôi siết chặt chiếc thẻ trong tay, trái tim vỡ vụn thành từng mảnh, từng mảnh ráp như cũ.
Đồng nghiệp nhắn tin: “Đừng bận tâm, dù thì đến kỳ mẫn cảm, sếp tìm đến thôi.”
Không cần nữa.
Tôi đã từng một mối tình đẽ nhất với yêu. Giấc mộng nào cũng tỉnh. Tôi chấp nhận kết cục .
Ba năm làm việc tại công ty đã giúp hồ sơ xin việc của trở nên vô cùng đẽ và tính cạnh tranh cao. Rất nhanh chóng, đã tìm một công việc ở một thành phố nhỏ đến mức dù phóng to bản đồ bao nhiêu lần cũng thấy tên nó, và làm việc cực kỳ thuận lợi ở đó.
Vì , dù là một beta, cũng ít omega xinh dễ thương tỏ tình với , hy vọng thể tiến xa hơn.
Hương vị pheromone của đã biến mất. Cho dù là đẳng cấp cao như , dấu vết pheromone cũng thể lưu quá một tuần.
Sau giờ làm, như thường lệ, đến tiệm bánh ngọt gần công ty để mua một chiếc bánh nhỏ. Nhân viên thu ngân là một sinh viên trẻ trung trai, thấy bước liền vẫy tay chào: “Anh!”
Tôi đến hỏi: “Dạo bận học ?”
Cậu gãi đầu, : “Anh ơi, em đã nghỉ hè mà.”
À… . Tôi cầm điện thoại lên ngày tháng, hóa đã ba tháng trôi qua .
Cậu tên là Bạch Viễn Phong, tràn đầy nhiệt huyết, ngoại hình tuấn tú, là kiểu Alpha trẻ trung mà chỉ cần thấy đã khiến cảm tình.
Tôi qua một vòng tủ trưng bày, phát hiện chiếc bánh dâu tây mà thích đã bán hết, tâm trạng chút hụt hẫng, bèn : “Tôi đây.”
Bạch Viễn Phong vội vàng gọi : “Anh, chờ đã!”
Tôi , thấy trong tay cầm một chiếc bánh nhỏ, nhưng đột nhiên, cảm thấy một trận ù tai, mắt tối sầm , mất ý thức.
10
Lần tiếp theo mở mắt , đã ở bệnh viện.
Bác sĩ chai truyền của cau mày, vẻ bực bội: “Một beta mang thai mà còn biết tự chăm sóc bản thân ?”
Đầu ong ong.
Mang thai?
Tôi á?
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của , bác sĩ đè nén cơn giận, : “Cậu đã mang thai ba tháng , chính bản thân còn biết ?”
Tôi ngơ ngác lắc đầu.
Bác sĩ thở dài bất lực, đúng lúc đó Bạch Viễn Phong mua đồ ăn về. Nhìn thấy , bác sĩ lập tức trút giận:
“Mấy alpha các biết kiềm chế một chút ? Có biết cách quan tâm vợ hả? Cậu là beta, thể mang thai đã khó , mà còn quan tâm, để làm việc quá sức, hạ đường huyết. May mà khỏe mạnh, nếu đứa bé của sớm đã còn nữa .”
Bạch Viễn Phong liên tục gật đầu nhận , dáng cao đến mức suýt chạm khung cửa, mà giờ như một học sinh tiểu học phạt, dám phản bác lấy một câu.
Sau khi bác sĩ khỏi, thở phào nhẹ nhõm, bước tới bên giường, dựng bàn ăn lên đặt hộp cơm xuống, tự nhiên:
“Tôi mua theo lời dặn của bác sĩ đấy, ăn thử , thơm lắm.”
Lúc mới hồn, bàn tay từ lúc nào đã đặt lên bụng. Đứa bé ?
Trong đầu vang lên giọng và hình ảnh của sếp, hạnh phúc tựa , hỏi liệu nơi thể một đứa bé .
Thấy im lặng, Bạch Viễn Phong lẽ cũng hiểu điều gì, sắp xếp bát đũa :
“Tôi chút việc, ngoài đây.”
Khoảnh khắc đóng cửa, nước mắt cũng lặng lẽ rơi xuống.
Tại đứa bé ?
Đứa bé của và Lý Vân Trạch…
Tôi tưởng cuối cùng cũng thể bước khỏi ba năm đó, nhưng hóa khi rời , chân đã xiềng xích vô hình trói chặt.
Tôi nên giữ ?
Tôi chìm suy tư.
Liệu đủ khả năng, đủ tự tin để nuôi dạy một sinh mệnh mới ?
Đang thất thần, tiếng chuông điện thoại chói tai kéo trở thực tại. Tôi màn hình, là đồng nghiệp cũ gọi đến.
Như thể đứa trẻ trong bụng đang giãy giụa cầu cứu .
Vừa bắt máy, đầu dây bên vang lên tiếng khoái trá: “Hahahaha, đã mà, sếp chắc chắn chịu nổi ! Viên , biết , từ lúc rời , sếp tăng gấp đôi liều lượng thuốc, thậm chí còn tự nhốt trong phòng cách ly, nhưng vô ích, hahahaha!”
Tôi bất ngờ sự hả hê của đồng nghiệp. Dù gì thì chúng cũng đều là những kẻ thể kết án tử hình trướng Lý Vân Trạch, mà cô hề sợ hãi, thậm chí còn dám ngang nhiên nhạo .
“Tôi làm việc á? Bị điều khỏi phòng thư ký lâu , giờ chỉ là một chức vị nhàn rỗi thôi. Giờ sếp rõ ràng thể tiếp tục dùng thuốc nữa, nhưng vì đối đầu với chồng , ngày nào cũng uống thuốc ức chế còn nhiều hơn ăn cơm.”
Tôi hết nửa ngày, cuối cùng hỏi: “Vậy gọi cho là vì?”
Lúc giọng đồng nghiệp mới trầm xuống: “Hồi trong kỳ mẫn cảm, sếp từng tìm , cầu xin cho biết ở .”
Bên điện thoại vang lên một tiếng thở dài nặng nề: “Nói thật nhé, trạng thái hiện tại của sếp đáng thương lắm. Viên , ba năm qua chúng đồng cam cộng khổ, thực giằng co. Thay vì để kéo trở vũng bùn , thà mong cứ cầm ba mươi triệu đó mà sống vui vẻ bên ngoài hơn.”
“Dù gì thì sếp cũng là một alpha hiếm , nhưng biết tiếp theo của là một O đáng yêu độc nhất vô nhị thì ?”
Cúp máy, ánh nắng ngoài cửa sổ, siết chặt chiếc chăn trắng muốt.
11
Bác sĩ mắng một trận vì ý định bỏ đứa bé. Ông bảo còn trẻ, nghĩ gì là làm nấy, beta mang thai vốn đã hiếm, hơn nữa sức khỏe , nếu bây giờ phẫu thuật thì chỉ một kết cục: cả hai cha con đều qua khỏi.
Tôi cảm thấy ông quá, dù thì tỉ lệ sinh đang giảm mạnh, ở cũng tìm cách nâng cao số lượng trẻ sơ sinh.
Bạch Viễn Phong tưởng thật, căng thẳng đến mức như thể phẫu thuật là nhưng chết là .
Cậu hiếm khi tỏ vẻ nghiêm túc, : “Anh, còn trẻ, nhưng vẫn thể chăm sóc khác mà.”
Cậu sinh viên đại học đơn thuần ngốc nghếch , trong mắt đang tính toán gì đều thấu cả.
Tôi vẫn tiếp tục làm, nhưng khác biệt là mỗi ngày, buổi trưa và tối cổng công ty luôn một chú cún con đợi tan ca.
Tay nghề nấu ăn của Bạch Viễn Phong tệ, ngày nào cũng đúng giờ xuất hiện ở cổng công ty, mỗi ngày một món khác , thỉnh thoảng còn món tráng miệng.
Đồng nghiệp ngang qua trêu ghẹo: “Tiểu Từ thật quý mến ghê, alpha chu đáo dịu dàng thế hiếm lắm nha.”
Bạch Viễn Phong ngại ngùng gãi đầu, còn thì chén canh tay, tâm trí trôi về nơi xa. Không hiếm , từng gặp một alpha dịu dàng bám nhất .
“Anh, sắp nhập học .” Bạch Viễn Phong .
Tôi: “Tôi sẽ chuyển tiền cơm tháng cho , khi khai giảng thì đừng đến công ty nữa.”
Mặt đỏ lên: “Tôi ý đó! Ý là, dù cũng nhiều tiết học, là dọn đến ở chung với , tiện chăm sóc cho luôn.”
Tôi thở dài, nghi ngờ bám “bạc hà alpha” thật .
“Tiểu Bạch, còn trẻ, lẽ phân biệt thích và tình bạn. Khoảng thời gian là sơ suất, từ chối rõ ràng. Bây giờ thẳng, thích , cũng sẽ thích .”
Ánh mắt Bạch Viễn Phong lập tức tối sầm.
ngay đó, nở nụ : “Không , còn trẻ, thể đợi.”
Tôi bất lực, quả nhiên lý với alpha là hạ sách nhất, thứ bọn họ đã nhận định thì mười con ngựa cũng kéo .
Thôi, cứ để thời gian làm nhạt thôi.
Điện thoại đột nhiên reo lên, là bệnh viện gọi đến.
“Anh Từ Viên đúng ? Ca phẫu thuật mà đặt sẽ thực hiện thứ Ba tuần . Vui lòng đến bệnh viện kiểm tra tiền phẫu thứ Sáu tuần .”
“Được.”
Bạch Viễn Phong ngẩn : “Anh, vẫn giữ đứa bé ?”
Tôi cúi đầu, bụng đã nhô lên.
“Tôi thể giải thích với nó tại chỉ yêu nó, và cũng nên bắt đầu một cuộc sống mới .”
Bạch Viễn Phong : “Vậy để cùng đến bệnh viện. Xem như một nhà, một hộ lý miễn phí.”