Yêu Sau Khi Kết Hôn - Chương 1
01
Tôi kết hôn chớp nhoáng, chồng là nam thần lạnh lùng năm đó, giờ đây là tổng tài cấm dục nổi tiếng trong giới.
Đêm tân hôn, gắng gượng chút sức lực cuối cùng, tắm rửa sạch sẽ leo lên giường.
Bên tai mơ hồ truyền đến tiếng nước chảy trong phòng tắm. Nghĩ đến chuyện sắp xảy tiếp theo, kìm mà đỏ bừng vành tai.
Mười phút , nệm bên cạnh lõm xuống, hương bạc hà của sữa tắm hòa quyện với thở cơ thể len lỏi chóp mũi .
Mặt đỏ bừng, đưa tay vòng ôm lấy eo Lục Cảnh Châu, áp sát .
Tôi khẽ gọi: “Ông xã…”
Lục Cảnh Châu sững , đầu vòng tay ôm trọn lòng, cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán .
“Hôm nay mệt , ngủ .”
Ngủ… ư?
Tôi chút đơ …
“Anh… mệt ?” Tôi nhịn mà hỏi.
Khoé môi khẽ nhếch lên, hỏi ngược : “Em mệt ?”
Tôi: “…”
“Mệt…”
nếu làm gì đó, nghĩ vẫn thể cố gắng mà…
Cánh tay siết chặt hơn, hai gần như kẽ hở.
“Ngủ .”
Giọng khàn khàn.
Tôi thở dài trong lòng: Được , lẽ mệt thật, mệt quá thì cũng ảnh hưởng đến phong độ.
Chỉ đành tự an ủi bản thân: Đồ ngon sợ đợi lâu.
Huống hồ, lo liệu hôn lễ cả ngày, cũng khá mệt .
Hơi thở nóng rực bên tai, vùi lòng , mặt đỏ bừng, bao lâu chìm giấc ngủ.
Sáng hôm tỉnh dậy, bên cạnh đã trống .
Tôi vươn vai một cái, điện thoại đầu giường rung lên, giọng oang oang của cô bạn thân truyền đến:
“Thẩm Từ, mau chia sẻ với chị em về đêm tân hôn !”
“Mau cảm nhận thế nào nào?”
Tôi theo phản xạ che chặt điện thoại, sợ cô những lời hoang đường.
“Không gì hết, ngủ thuần khiết. Ngay cả môi cũng hôn…”
Tôi nhỏ giọng giải thích.
“Anh mệt…”
“Mệt… Mệt á? Mệt đến mức đêm tân hôn cũng bỏ qua luôn á?” Cô tin nổi. “Bộ nội y tớ tặng , đã mặc ?”
“Chưa…”
Cô tặng hai bộ váy ngủ gợi cảm, một bộ là váy hai dây màu đen, một bộ là đồng phục nữ sinh màu trắng.
Thiết kế vô cùng tinh tế, chỉ cần thôi cũng đủ khiến đỏ mặt…
“Tối nay mặc , hạ gục ngay! Với vóc dáng nhỏ nhắn của , ai mà mê mẩn cho !”
“Tớ nên mặc bộ nào?” Tôi hạ giọng hỏi.
“Bộ đen! Đàn ông đều thích mấy thứ quyến rũ!”
Giọng oang oang của cô vang lên.
“Thẩm Từ.”
Một giọng nam trầm thấp cắt ngang suy nghĩ của .
Tôi hoảng loạn, trời ơi, Lục Cảnh Châu cửa?
Anh xuất hiện từ khi nào ?
Tôi vội vàng cúp máy.
“Có… chuyện gì ?”
Anh đầy ẩn ý: “Dậy ăn sáng .”
Trên bàn ăn là bữa sáng để phần cho . Tôi cắm đầu ăn, còn bên cạnh thắt cà vạt.
Anh liếc đồng hồ cổ tay:
“Tôi làm đây.”
“Ừm…”
Tôi vội vàng gật đầu, đột nhiên nhớ chuyện gì đó, liền nũng nịu nhắc nhở:
“Ông xã, tan làm nhớ về sớm nhé~”
Tối nay còn việc quan trọng làm…
Anh đưa tay xoa nhẹ mái tóc , ánh mắt hiếm khi dịu dàng.
“Được.”
02
Tôi và Lục Cảnh Châu kết hôn vì lợi ích thương mại, vốn dĩ tình cảm.
Thời học tuy là bạn cùng lớp, nhưng là nam thần học bá mọi theo đuổi, còn chỉ là đứa con riêng khinh thường của hào môn.
Khoảng cách gần nhất giữa chúng chính là bảng điểm – luôn đầu tuyệt đối, còn mãi mãi là kẻ về nhì.
Đối tượng liên hôn của vốn dĩ là em gái cùng cha khác mẹ của , nhưng Thẩm Du chơi bời quá đà khi cưới, chuyện truyền đến tai nhà họ Lục.
Nhà họ Lục gia phong nghiêm khắc, chấp nhận cô làm dâu, nhưng liên hôn giữa hai nhà đã quyết định, thế nên – với danh nghĩa con gái lớn nhà họ Lục – trở thành thế chỗ.
Tôi vốn yêu thương trong nhà, em trai em gái cùng cha khác mẹ, nếu những năm qua tự vươn lên, e rằng đã đuổi ngoài từ lâu.
Hiện tại, cha tuổi tác đã cao, san sẻ gánh nặng. Dù nỗ lực bao nhiêu, ông vẫn thiên vị đứa con trai vô dụng của .
Nói thẳng , cuộc hôn nhân là cơ hội giúp giữ vững vị thế.
Trong đám cưới, hai bên gia đình đều ám chỉ chúng sớm sinh con, đặc biệt là ông nội nhà họ Lục còn thẳng:
“Sinh con, trai gái đều , ông thưởng một tỷ.”
Hiện tại, thực sự cần đứa con để củng cố chỗ của .
Nghe vẻ nực , nhưng trong giới , hôn nhân và con cái chính là con bài quyền lực.
Cân đo lợi ích xong, hít sâu một , lấy tinh thần, chuẩn cho trận chiến đêm nay.
Tôi thử mặc bộ váy ngủ đen mỏng manh, gương nhịn mà cảm thán:
“Chậc chậc, nhà thiết kế đúng là thiên tài…”
Đêm xuống, ánh trăng như sương, phòng ngủ chỉ ánh đèn tường vàng nhạt.
Tôi đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy eo Lục Cảnh Châu.
Ừm, cảm giác thật …
Ánh mắt tối khi thấy trang phục đang mặc.
“Ông xã, hôm nay là kỳ rụng trứng của em, chúng tranh thủ con ?”
Tôi vòng tay qua cổ , áp môi lên môi .
Anh khựng , nhưng nhanh chóng giành thế chủ động, một tay luồn qua cổ , trực tiếp làm sâu thêm nụ hôn.
Tôi khỏi cảm thán, bộ nội y quả nhiên tác dụng…
Hơi thở nóng rực, tim đập dồn dập, hôn đến mức đầu óc cuồng.
ngay khi mọi thứ chuẩn bùng nổ, đột nhiên buông , kéo chăn đắp lên .
“Ngủ sớm .”
Ngủ… sớm?
Thế là hết ?
Anh đang đùa với ?
Hôn môi thì thể thai , trai …
Nhìn chiếc chăn , khỏi suy nghĩ.
Chẳng lẽ thích kiểu quyến rũ, mà thích kiểu ngoan ngoãn?
“Anh đợi một phút.”
Tôi nhanh chóng thay một bộ khác.
Trực tiếp lên , hai tay an phận di chuyển.
Tôi nhướng mày, giọng mang theo chút mê hoặc:
“Anh trai, thích cái ?”
Đôi mắt Lục Cảnh Châu trong nháy mắt như bốc cháy, lập tức đè xuống, cảnh cáo:
“Thẩm Từ, đừng quậy.”
Không khí phá vỡ, cũng nổi giận.
“Ai quậy chứ? Lục Cảnh Châu, ?”
Anh , đáy mắt ngày càng sâu:
“Thẩm Từ, em xem là gì, công cụ sinh con ?”
“Công cụ? Con sinh!” Tôi tức giận phản bác, “Mấy gã ngoại tình còn biết về nhà trả bài, cho sờ cho chạm, ai biết vấn đề gì !”
“Tôi vấn đề!”
“Không thì để kiểm tra thử xem nào!”
Dù Lục Cảnh Châu đúng chuẩn gu thẩm mỹ của , nhưng nếu mà vô dụng thì cũng phí.
Tôi giơ tay định chạm xuống phía .
Anh giữ chặt , nhíu mày đầy bất lực:
“Thẩm Từ, em điên ?”
Tôi thừa nhận điên…
Bởi vì, bao năm nay từng bạn gái.
Thời học, là nam thần học bá cao ngạo, vô số nữ sinh theo đuổi, nhưng chẳng ai lọt mắt .
Bây giờ là thái tử trong giới nhà giàu, trai giàu , sạch sẽ đắn, đến giờ lấy một scandal.
Nghĩ kỹ , tổng tài cấm dục, rõ ràng là vấn đề mà còn cứng miệng.
Không !
Tối nay thu phục , dù cưỡng ép cũng làm!
nhân lúc phân tâm, đã chạy sang phòng ngủ phụ.
Tôi tức giận chạy theo.
Anh trực tiếp khóa trái cửa.
“Thẩm Từ, em bình tĩnh chút, dưa hái ép ngọt.”
Tôi…
Tôi thể bình tĩnh nổi.
“Dưa hái ép ngọt, nhưng thể giải khát!”
Tôi giận dữ hét lên ngoài cửa.
“Nếu vấn đề thì sớm, mai đặt lịch khám sinh lý cho !”
“Bây giờ y học tiên tiến thế , đừng ngại khám bệnh!”
Anh trả lời, tức đến phát điên.
Ngày thứ ba, quyết định tăng cường thuốc bổ.
Đích thân nấu một đĩa thận xào, một phần hẹ nấu hàu, còn hầm một nồi canh ba ba.
Tôi tin, yếu đến mức đó?
gã đàn ông đáng chết máy.
Cuối cùng, trợ lý của gọi cho :
“Phu nhân, Lục tổng chuyến công tác đột xuất nước ngoài, dặn báo với cô, hiện đang máy bay.”
Tôi: “…”
Rất , trốn ?
03
Lục Cảnh Châu mấy ngày liền, cảm giác như kết hôn giả .
Không lâu , cha gọi về nhà ăn cơm. Ông rõ ràng biết và mẹ kế cùng con gái bà chỉ hòa thuận bề ngoài, nhưng thích tận hưởng cái gọi là niềm vui gia đình giả tạo .
Cha một , hỏi:
“Cảnh Châu cùng?”
“Anh công tác nước ngoài .” Tôi giải thích.
Trên bàn ăn, em gái kế Thẩm Du cố ý châm chọc:
“Chị còn biết ? Cùng nước ngoài với Lục Cảnh Châu còn Diệp Hân nhà họ Diệp đấy, ảnh cô đăng mạng xã hội .”
Thẩm Du cố tình đưa cho xem ảnh trang cá nhân của Diệp Hân. Trong ảnh một tấm chụp selfie của cô , phía mờ mờ lộ góc nghiêng của Lục Cảnh Châu.
“Nghe , Tổng giám đốc Lục vung tiền tiếc tay, mua cho Diệp Hân một sợi dây chuyền kim cương đắt giá trong buổi đấu giá đấy~”
Ai cũng biết, tiểu thư nhà họ Diệp đã thích Lục Cảnh Châu nhiều năm. Ban đầu, nhà họ Lục cũng ưng ý cuộc hôn nhân , nhưng nhà họ Diệp bất ngờ gặp khủng hoảng tài chính, tổn thất nặng nề. Giới kinh doanh coi trọng lợi ích, nên nhà họ Lục chọn liên hôn với nhà họ Thẩm.
“Vừa mới kết hôn mà đã để chị một cô đơn , là chị rể yêu thích?” Thẩm Du tiếp tục chế giễu.
Tôi chỉ khẽ nhếch môi nhẹ:
“ thế, từ đến nay chẳng ai thích. Nói thì nếu em lén lút qua với hai tiểu minh tinh nào đó, làm nhà họ Lục hủy hôn, thì bây giờ vị trí bà Lục đáng là em mới đúng.”
“Thẩm Từ, chị…!” Thẩm Du tức giận đến nghẹn lời.
“Chuyện chẳng đã là nhắc nữa !” Mẹ kế tức giận đặt mạnh đũa xuống bàn, sắc mặt khó coi.
“Được , cãi làm gì!” Cha nhíu mày tỏ vẻ kiên nhẫn, nghiêm giọng :
“Thẩm Từ, chuyện của em gái con đừng nhắc nữa!”
Sau đó ông sang Thẩm Du:
“Tiểu Du, nếu chị con giúp đỡ, con gây chuyện lớn như ai lo nổi? Con còn biết an phận ! Danh tiếng nhà họ Thẩm suýt nữa con làm hỏng hết !”
Thẩm Du mắng đến câm nín, chỉ mỉm quan tâm.
Tôi cúi đầu nhắn tin cho Lục Cảnh Châu: [Anh và Diệp Hân quan hệ gì?]
Vài phút , trả lời: [Không gì.]
Ha, gì ư?
Chẳng bao lâu , nhắn thêm một câu:
[Quen biết, thân.]
Không thân? Diệp Hân là bạn thời đại học của , từ hồi học cô đã theo đuổi .