Yêu Sau Khi Kết Hôn - Chương 5
12
Vậy là mang theo tất cả những cảm xúc và sự khó hiểu vội vàng trở về nhà.
Có đang sa sầm mặt, cố nén cơn giận.
“Thẩm Từ, em biết hôm nay đã gọi cho em bao nhiêu cuộc ?”
“Mạnh Khiêm tai nạn xe, …”
Anh lạnh, cắt ngang lời :
“Thế ? Vậy chết ?”
Tôi sửng sốt lời quá đáng của :
“Anh… đang gì ? Lúc đó hôn mê, bên cạnh ai.”
“Thật ? Vậy nên em cùng đến bệnh viện, cứu chữa cho ? Em là bác sĩ là cảnh sát?”
Lục Cảnh Châu chậm rãi từng câu chất vấn :
“Hay là, nếu em, sống nổi?”
“Không ! Khi đó tình huống gấp, một chút thì ?”
Tôi bất đắc dĩ giải thích, đó phản kích :
“Sao cứ dính tới Mạnh Khiêm là nổi giận thế? Lục Cảnh Châu, ghen ?”
Anh hừ lạnh một tiếng: “Tôi mới .”
Hừ, miệng thì cứng lắm.
“Tôi thấy là đang ghen đấy. Anh nhất định là thích nhưng dám thừa nhận, thích đến mức chết sống luôn !”
“Em bớt ảo tưởng !”
Được thôi, còn chịu nhận đúng ? Tôi quyết định tung chiêu lớn.
“Nếu thích , thì ly hôn .”
“Em gì?” Anh khựng , đôi mắt lạnh lùng chằm chằm .
“Tôi là ly hôn. Mạnh Khiêm đã cầu hôn . Bao năm nay vẫn từng quên , cũng phụ lòng …”
Tôi còn kịp hết, đột nhiên tức giận quát lên:
“Em đừng mà mơ!”
“Thẩm Từ, em ngốc hả?!”
Anh đột ngột quát lớn làm giật nảy , nhưng ngay đó cơn giận của cũng bùng lên.
“Anh! Anh hét cái gì?!”
Anh còn dám mắng ngốc?
Tôi thực sự tức chết mất, vốn dĩ chỉ chọc tức thôi.
cơn tức giận bất thình lình của Lục Cảnh Châu khiến ngọn lửa trong cũng bùng lên.
“Tôi cứ ly hôn đấy! Tôi thích Mạnh Khiêm, là mối tình đầu của , là bạch nguyệt quang của !”
“Ly hôn! Ly hôn! Ly hôn!”
“Được, ly hôn ?”
Anh bất ngờ cúi xuống, bế bổng lên vác qua vai.
“Anh bỏ xuống!”
Tôi giãy giụa, tức giận cắn , cào .
Anh im lặng chịu đựng.
Tôi cũng cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng giỏi nhất là che giấu cảm xúc, tỏ ngoan ngoãn.
Vậy mà cứ gặp là thể nhịn cơn giận.
Hôm nay, trận chiến quyết nhượng bộ với Lục Cảnh Châu!
Anh đạp cửa, trực tiếp quăng xuống giường, vẫn dùng tay chân liều mạng đánh .
Còn thêm cả đòn công kích bằng lời .
“Mạnh Khiêm , sẽ dành tất cả cho , cảm động chết luôn !”
“Mau ly hôn , đừng cản trở tìm khác!”
Ánh mắt Lục Cảnh Châu như bốc lửa:
“Ngậm miệng!”
Anh giơ tay, như bóp chặt cổ , cúi xuống hôn .
…
Sau đó biết thế nào, quần áo cũng chẳng còn nữa.
Hai tiếng .
“Lục Cảnh Châu, đồ khốn nạn…”
“Tôi… lần nhất định ly hôn với !”
Anh lật , cúi sát xuống .
“Còn sức mắng ?”
“Vậy tiếp tục nào!”
…
13
Hôm tỉnh dậy, càng nghĩ càng tức.
Cuộn trong chăn, lặng lẽ bực bội một .
Cô bạn thân gọi điện tới:
“Chị em ơi, tớ tìm một chỗ siêu ngon nè, hẹn ăn ~”
Tôi yếu ớt đáp:
“Không … Tớ sắp chết …”
Vài phút , cô phá lên:
“Wow, hai đánh mà còn quấn thêm hai hiệp giường, đỉnh ghê á chị em~”
Tôi chằm chằm lên trần nhà, cố gắng suy nghĩ mọi chuyện.
Sao từ đánh biến thành giường thế ?
Lục Cảnh Châu, đúng là ! Anh chính là đồ biến thái, cầm thú!
Tôi thề, hôm nay sẽ thèm để ý đến , cũng gặp .
Dù gọi thế nào, cũng trùm chăn thèm một lời.
Nếu còn để ý đến nữa, đúng là chó!
Ba phút , ba gọi điện đến:
“Không ba bảo hôm nay con dẫn Cảnh Châu về nhà ? Giờ ? Hai đứa đang ở ?”
Tôi giật bắn bật dậy.
Hôm nay ba bàn chuyện tài trợ giai đoạn hai của tập đoàn với Lục Cảnh Châu.
Dặn dặn nhất định dẫn về nhà, mà quên mất tiêu.
Tôi thở dài, rời giường.
Lục Cảnh Châu đã dậy từ lâu, đang ở phòng khách cài cúc áo sơ mi.
Tôi chậm rãi bước đến mặt , hậm hực hỏi:
“Hôm nay thể về nhà với ?”
Anh liếc đồng hồ, nhắc :
“Đã trễ , mau rửa mặt .”
“…Ờ.”
Tôi lặng lẽ chỉnh trang bản thân.
Đến lúc ngoài mới phát hiện, cổ , thậm chí cả cằm, đầy vết cào của …
Hôm qua nhất thời kích động, cũng để ý tay mạnh.
Dù cũng che nữa .
Anh liếc một cái:
“Là mèo hả?”
Tôi bực bội đáp:
“Đáng đời…”
14
Về đến nhà, ba cằm và cổ của Lục Cảnh Châu, nhịn hỏi:
“Cảnh Châu, mấy vết thương … cào rách thế?”
Lục Cảnh Châu lịch sự mỉm đáp:
“Không ba, mèo cào ạ.”
Ba cảm thán:
“Ôi trời, con mèo nóng tính quá nhỉ.”
Ánh mắt Lục Cảnh Châu dừng tay đang gắp thức ăn, nhàn nhạt:
“Không , lần cắt móng cho nó là ngoan ngay.”
Đồ đàn ông đáng ghét! Lại cố tình móc !
Sau đó, ba và bàn về dự án tài trợ. Nếu nhà họ Lục tham gia, chắc chắn như hổ thêm cánh.
Tôi bên cạnh, chăm chú.
Không lâu , dì Trương – giúp việc trong nhà, đột nhiên bước đến bên , khẽ hỏi nhỏ:
“Tiểu Từ, trong bếp nướng bánh nhỏ con thích ăn, ăn thử .”
Tôi ngạc nhiên.
Dì Trương đã làm việc ở nhà từ khi còn bé, thể do dì chăm bẵm mà lớn lên.
Dì luôn biết giữ chừng mực, những dịp thế , dì hiếm khi chủ động đến gần .
Tôi dậy, lặng lẽ theo dì bếp.
Dì Trương đưa mắt quanh, đó khẽ đóng cửa .
“Tiểu Từ, dạo gần đây dì về chuyện di chúc của ba con… Hình như phần lớn tài sản đều để cho Thẩm Du và Thẩm Chiêu.”
Tôi giật .
Dì đầy thương xót, giọng trầm thấp:
“Dì con lớn lên, con đã chịu bao nhiêu ấm ức, dì đều hiểu rõ. Tiểu Từ, con tự đề phòng, đừng để bao nhiêu năm cố gắng vất vả đều cướp mất. Ba con… rốt cuộc vẫn thiên vị bên đó…”
15
Ba và Lục Cảnh Châu vẫn đang trò chuyện, nhân lúc họ chú ý, lẻn thư phòng của ông.
Những tài liệu quan trọng của ông luôn cất trong két sắt, mà từ nhỏ đã tinh ý quan sát, từ lâu đã biết mật mã của ông.
Tôi thử nhập mật mã, khóa két mở .
Tầng cùng của két sắt một bản di chúc.
Trên tờ giấy trắng đen rõ ràng về việc phân chia tài sản của nhà họ Thẩm.
Tôi từng mong ông thể đối xử công bằng, cũng trông đợi ông sẽ để cho bao nhiêu.
khi thấy nội dung bên trong, nhịn mà bật .
Công ty mà đã quản lý từ khi nghiệp, từ một doanh nghiệp bình thường đến nay lợi nhuận hàng năm tăng gấp đôi, mỗi lần ông đều khen làm .
Thế nhưng, ông đem tất cả tâm huyết của suốt bao năm qua giao hết cho Thẩm Chiêu.
Ngoài , những sản nghiệp lớn nhỏ của tập đoàn phần lớn đều thuộc về gia đình mẹ kế.
Còn cho , chỉ là một công ty con mới thành lập năm ngoái.
Ha, thật nực , bao năm qua, cố gắng vươn lên, mọi việc đều thuận theo ý ông, mà đổi là kết cục như thế .
Tôi sững sờ bước khỏi thư phòng, tìm ông.
“Ba, con chuyện hỏi.”
Ông chút vui: “Có chuyện gì thể đợi lát nữa hẵng hỏi ? Không thấy ba đang chuyện với Cảnh Châu ?”
Tôi thản nhiên đáp: “Không thể.”
Ba ngạc nhiên sự ngang bướng của : “Con …”
Lục Cảnh Châu nhanh chóng lên tiếng cắt ngang ông:
“Ba, lát nữa chúng tiếp, lẽ chuyện của Thẩm Từ quan trọng hơn.”
Ba bất đắc dĩ bước thư phòng cùng . Khi ném bản di chúc lên mặt ông, ông lập tức hiểu mọi chuyện.
“Thẩm Từ, ai cho con lá gan dám mở két sắt của ba?” Ông lớn tiếng chất vấn.
“Phải ba, nếu hôm nay con thấy bản di chúc , e rằng con vẫn đang dốc sức làm việc vì ba.” Tôi lạnh, “ tất cả tâm huyết của con, ba để cho đứa con trai vô dụng của ba.”
“Di chúc chỉ là tạm thời, ba sẽ sửa đổi.”
Thấy tức giận, ông dịu giọng giải thích:
“Mẹ kế con vốn đã ý kiến về việc con gả nhà họ Lục, ba làm chỉ là tạm thời mà thôi.”
“Ha, tạm thời? Vậy ba dự định để cho con bao nhiêu?” Tôi khẩy, hỏi ngược ông.
“Thẩm Từ, con gì ! Ba còn chết! Hay là bây giờ con thấy chỗ dựa nên càng ngày càng vô lễ?”
Ba lập tức nổi giận:
“ là ba để cho con nhiều, nhưng cuộc hôn nhân chính là sự đảm bảo lớn nhất cho con, nhà họ Lục sẽ bạc đãi con!”
Tôi chỉ cảm thấy nực , thẳng ông, hỏi:
“Ha, ba cho con ư? Rõ ràng là do Thẩm Du gây họa, ba sợ đắc tội nhà họ Lục nên mới bắt con thay thế, nếu thì làm gì chuyện của con?”
“Con hỏi ba, con là con gái của ba ? Ba từng yêu con ?”
“Ba biết rõ gia đình mẹ kế ghét bỏ con, biết rõ họ đối xử tệ bạc với con, nhưng ba luôn giả vờ như thấy, chỉ tỏ hiền từ khen con hiểu chuyện.”
“Ba thích những đứa trẻ ngoan ngoãn lời, nên con luôn lời ba. Ba học vẽ vô ích, con liền bỏ cọ vẽ. Ba hôn nhân của con môn đăng hộ đối, con dám mơ về tình yêu. Ba học tài chính mới giúp cho sự nghiệp của ba, con đã đổi nguyện vọng thi đại học của .”
Những điều dồn nén bao năm nay, hôm nay vạch trần tất cả. Ông nhất thời chịu nổi, tức giận đập bàn.
“Sao? Bây giờ con đang oán trách ba ? Thẩm Từ, con đừng quên, nhờ ba mà con mới cuộc sống đầy đủ từ nhỏ đến lớn! Nếu năm đó ba cần con, con nghĩ bây giờ con sẽ ?”
Tôi lắc đầu, lạnh:
“ , con còn cảm ơn ba, ba thân yêu của con, cảm ơn ba năm đó bỏ rơi con. con hiểu, nếu ba yêu con, tại sinh con ?”
“Nếu đã sinh con , tại thể yêu con một cách trọn vẹn?”
“Từ nhỏ con đã mẹ, nên con chỉ biết cố gắng lấy lòng ba, hy vọng ba thể thương con dù chỉ một chút.”
“ ba thì ? Ba từng tham gia buổi họp phụ nào của con ? Ba từng làm gì cùng con ? Ba chỉ bảng điểm của con gật đầu, đó ném tiền cho con.”
“Mỗi buổi họp phụ của con, đều là dì Trương thay. Khi còn nhỏ, con luôn lừa bạn bè rằng dì chính là mẹ con…”
“Ba biết ở trường gì về con ? Họ con là con riêng, con là thiên kim giả…”
Cuối cùng, thể kiềm chế nữa, hét lên chất vấn ông:
“ con đã làm sai điều gì chứ? Con rốt cuộc đã làm sai ở !”