Yêu Sau Khi Kết Hôn - Chương 6
16
Ông im lặng gì, khổ một tiếng bước khỏi cửa.
Tôi cố gắng điều chỉnh tâm trạng để bản thân quá thảm hại.
“Lục Cảnh Châu, chúng về thôi.”
Anh dậy ôm một cái, nhẹ nhàng vỗ lưng .
“Được, em xe chờ một lát.”
Không lâu , trở xe.
“Về nhà ?” Anh hỏi .
“Lục Cảnh Châu, thể đưa đến công viên giải trí gần đây ?”
“Được.”
Công viên giải trí ban đêm rực rỡ ánh đèn, từng bước dạo, lắng những tiếng vui vẻ bên tai.
“Muốn chơi ?” Lục Cảnh Châu cúi đầu, khẽ hỏi bên tai .
Tôi lắc đầu.
Không ai biết rằng, đây là lần đầu tiên trong hơn hai mươi năm qua bước công viên giải trí. Trước đây, mỗi lần ngang qua, chỉ dám từ xa một cái.
Khi còn nhỏ, ước mơ của là ba đưa công viên một lần, nhưng ông luôn bận. Tôi chỉ thể hết lần đến lần khác kể về con tàu hải tặc, tàu lượn siêu tốc thú vị , pháo hoa lâu đài ban đêm thế nào.
Cuối cùng, một ngày, ông thời gian, đặt vé cho cả gia đình Disneyland. mẹ kế và họ đưa theo. Ông để cho một chiếc thẻ, bảo tự mua thứ thích, rằng ba sẽ thời gian cùng con. Tôi gật đầu, ông khen ngoan. Sau đó, ảnh họ đăng, ông cõng Thẩm Du và Thẩm Chiêu lưng, rạng rỡ như .
Sau , đã chờ ông hết lần đến lần khác, nhưng mãi chờ .
Mỗi lần ngang qua công viên giải trí, liếc một cái, tự an ủi rằng, khi lớn lên, thể tự đến.
khi trưởng thành, đã còn giữ mong ước ban đầu nữa.
Tôi mới nhận , những gì đã thiếu trong tuổi thơ, dù lớn lên cố bù đắp hàng ngàn lần, cũng bao giờ thể mang cảm giác của ngày xưa.
Công viên giải trí thật , thật náo nhiệt, nhưng , đã còn là của ngày nữa .
Tôi thu cảm xúc, chuẩn rời .
một giọng non nớt xa làm thu hút sự chú ý.
“Ba ơi, con thấy ~”
Một bé gái đeo đôi tai thỏ lấp lánh, phía xa một màn trình diễn linh vật đang thu hút đông , cô bé nhảy lên .
Người cha mỉm , xổm xuống.
“Nào, ba cõng con.”
Cô bé vui vẻ trèo lên lưng ba , phấn khích vung tay múa chân.
Không biết vì , khi thấy cảnh tượng , những cảm xúc kìm nén bấy lâu bỗng bùng phát, sụp xuống đất, bật nức nở.
“Thẩm Từ…”
Tôi ôm mặt, thân run rẩy nấc lên, để thấy bộ dạng thảm hại của .
“Lục Cảnh Châu, … thể đầu ? Anh… để một lát thôi…”
Từ đến nay, luôn cho rằng nước mắt là thứ vô dụng nhất, là biểu hiện yếu đuối và bất lực.
Vậy mà bao năm qua, dù chịu bao ấm ức, cũng từng rơi một giọt nước mắt.
Có lẽ là do đã kìm nén quá lâu, cảm thấy đã lâu, lâu.
Cho đến khi một vòng tay ôm chặt, nhẹ nhàng vỗ về lưng .
“Ngoan… đừng nữa, ?”
Tôi dựa lòng , nghẹn ngào đến mức thở nổi.
“Ông từng cõng …”
Người tình cha như núi Thái Sơn, tấm lưng của cha luôn vững chãi và ấm áp, nhưng bao giờ cảm nhận …
Lục Cảnh Châu chậm rãi xuống, khẽ ngẩng đầu .
“Lên .”
Tôi còn đang do dự, chút do dự cõng lên.
Lưng rộng, vững chãi.
Xa xa, bầu trời đêm rực sáng với những chùm pháo hoa liên tiếp.
“Lục Cảnh Châu, chắc hẳn là nuông chiều từ nhỏ đúng ? Muốn gì cũng thể dễ dàng .”
“Giống như Thẩm Du, Thẩm Chiêu, dù gây chuyện, chỉ cần làm nũng là tha thứ. thì khác, thể phạm sai lầm, từ nhỏ đã học cách ngoan ngoãn, hiểu chuyện, lời ông từng chút một. ông bao giờ yêu …”
“Ông dành tất cả cho con trai, con gái của . Tôi… căn bản là con gái của ông …”
Lục Cảnh Châu cõng từng bước , giọng khàn đôi chút.
“Em gì, đều sẽ cho em. Chúng cần ông …”
Tôi chỉ lắc đầu:
“Tôi cần gì cả. Tôi như thế nữa. Tôi kết hôn, cũng thích trẻ con. Lục Cảnh Châu, chúng ly hôn . Tôi mệt …”
Bước chân khựng , giọng thoáng căng thẳng.
“Thẩm Từ, thực điều … vẫn từng …”
“Không ly hôn. Chỉ cần ly hôn, em thế nào cũng …”
17
Ngày hôm đó, bầu trời rực rỡ pháo hoa của khu vui chơi, Lục Cảnh Châu đã nhiều với Thẩm Từ.
Nên bắt đầu từ đây? Có lẽ là từ cái thoáng qua thời niên thiếu.
Trong ký ức của , cô gái thích chuyện, cũng chẳng . hôm , cô rạng rỡ đến mức khiến khó lòng quên .
Chỉ là, lúc đó cô đã nhận nhầm thành Mạnh Khiêm. Nụ dành cho .
Anh như một kẻ trộm, lặng lẽ dõi theo tất cả về cô.
Anh đã từng thấy bóng lưng cô vô số lần, nhưng cô từng đầu dù chỉ một lần.
Khoảng cách gần nhất giữa họ, chỉ là tên hai đặt cạnh bảng điểm.
Điều táo bạo nhất từng làm, là lặng lẽ xé tấm ảnh giấy đăng ký của cô.
Ánh mắt luôn vô thức dõi theo cô, và Mạnh Khiêm dường như cũng nhận điều đó.
“Lục Cảnh Châu, thích Thẩm Từ đúng ?”
Trước câu hỏi chất vấn , phủ nhận.
“ , thích Thẩm Từ.”
“ cô thích kiểu như .”
Mạnh Khiêm thậm chí còn cố ý hỏi cô trong phạm vi mà thể thấy:
“Người và Lục Cảnh Châu trông giống , nhiều cô gái theo đuổi , thích ?”
Thẩm Từ nhíu mày: “Tôi thích Lục Cảnh Châu.”
Anh thậm chí hiểu, tại và Mạnh Khiêm giống đến , thành tích và gia thế đều hơn , thế nhưng cô vẫn thích .
Khi đó, Mạnh Khiêm mỉm như một kẻ chiến thắng, với :
“Bạn học Lục, cảm giác làm thứ ba dễ chịu chút nào, đúng ?”
, cảm giác chẳng dễ chịu chút nào.
Thế nên, đã lập tức báo với trường về chuyện yêu sớm của họ.
Mạnh Khiêm rời . Cô trở với cuộc sống đơn độc của , cũng còn nữa.
Anh cam tâm, thi cùng một trường đại học với cô.
Cô xuất sắc, cũng cầu tiến.
cô vẫn từng để ý đến .
Cô bạn trai mới, cũng là kiểu giống như Mạnh Khiêm.
Có lẽ, cô bao giờ quên đó.
Cô ánh trăng sáng của , còn cũng nỗi niềm khó thành lời của riêng .
Anh luôn tự nhủ, thôi Lục Cảnh Châu, hà tất gì thế?
Sau , điều ước năm mới của năm nào cũng giống :
Thẩm Từ, năm mới , sẽ thích em nữa.
Thế nhưng, tình yêu đè nén tựa như ngọn lửa hoang giữa mùa đông, dập cháy.
Anh đã tự tẩy não vô số lần: Cô cũng chẳng gì cả, cũng thích cô đến .
Anh bắt đầu tập trung sự nghiệp.
Dù thỉnh thoảng gặp cô thương trường, cũng chỉ là quan hệ xã giao gật đầu một cái.
Em thấy , Thẩm Từ, sớm đã còn cảm giác với em .
Sau đó, gia đình bắt đầu thu xếp chuyện hôn nhân cho .
“Nghe cô con gái nhà họ Diệp thích con từ thời học, nhà họ cũng đã đề cập chuyện kết thân vài lần , là chọn nhà họ Diệp ?”
Anh từ chối: “Để vài năm nữa hãy .”
Sau đó, nhà họ Diệp gặp khó khăn trong kinh doanh. Anh đề nghị:
“Chuyện liên hôn, thôi nhà họ Diệp . Tôi cảm thấy nhà họ Thẩm cũng .”
Môn đăng hộ đối, các trưởng bối dĩ nhiên phản đối, còn vui mừng vì cuối cùng cũng chịu suy nghĩ cho tương lai của .
Họ , cô con gái lớn nhà họ Thẩm – Thẩm Du cũng tệ.
Anh lạnh trong lòng: Không tệ ? Tôi nhớ cô thường xuyên bắt nạt Thẩm Từ đấy.
Không bao lâu , Thẩm Du phanh phui scandal. Các trưởng bối bàn bạc quyết định hủy bỏ hôn sự.
Anh chậm rãi lên tiếng: “Nhà họ Thẩm còn một cô con gái khác ?”
“ cô là con riêng.” Mọi nhắc nhở .
Anh chỉ để một câu:
“Hôn sự , dù thành, nếu thành, thì đó chỉ thể là cô .”
Lúc , mọi mới hiểu , hóa thằng nhóc đã vòng quanh một vòng lớn như , là để chờ đến khoảnh khắc .
Cứ như thế, họ kết hôn.
Anh biết, trong lòng Thẩm Từ .
Kết hôn, sinh con, đối với cô chỉ như một nhiệm vụ.
Đêm tân hôn, nhẫn nhịn chạm cô, nhưng cô càng khiêu khích .
Anh liên tục nhắc nhở bản thân, thể để cô đạt mục đích.
Lỡ cô “giữ con, bỏ cha”, thì cũng điều gì lạ với Thẩm Từ.
chẳng bao lâu , bạch nguyệt quang của cô trở về nước.
Ghen tuông thể khiến một mất lý trí, cũng ngoại lệ.
Anh thể khống chế bản thân, phát điên lên như một kẻ mất trí.
Anh chỉ chiếm lấy cô, dù cô , dù trói buộc cô bên cạnh .
Anh đã hái xuống ánh trăng mà ngày đêm mong nhớ, và ánh trăng , chỉ thể thuộc về một .
Thích một , là điều thể giấu giếm.
Thẩm Từ chất vấn : “Có thầm thích ?”
Anh tỏ lạnh lùng, miệng cứng rắn đến cùng.
Nếu cứ thế mà thừa nhận rằng đã khao khát cô suốt bao năm qua, thì chẳng biết cô sẽ nhạo thế nào.
Giống như lời Mạnh Khiêm từng :
“Lục Cảnh Châu, cho dù cô đã gả cho , cô cũng sẽ yêu .”
Giờ đây, cuối cùng cũng thể bước khỏi bóng tối.
“Thích , cô cũng là của .”
Anh lạnh:
“Muốn giành ? Có bản lĩnh thì đến mà cướp.”
Cuối cùng, cũng thể khinh miệt mà hỏi một câu:
“Bạn học Mạnh, làm kẻ thứ ba, cảm giác dễ chịu đúng ?”
Mạnh Khiêm, chẳng cũng là một kẻ điên ?
Khi tin Thẩm Từ kết hôn, khi thấy dấu vết cổ cô, đã phát điên từ lâu .
Vì , đã cẩn thận lên kế hoạch cho một vụ tai nạn xe .
Lục Cảnh Châu tức đến phát điên, phụ nữ đúng là ngốc nghếch, thật sự nghĩ rằng gã đàn ông thuần khiết lắm ? Chỉ vài câu đã khiến cô tin tưởng đến mức .
Còn ly hôn?
Ly hôn ư? Cả đời đừng mong.
Cùng lắm thì, nếu bản lĩnh, để gã đàn ông làm tiểu tam cả đời .
Thẩm Từ hỏi đang ghen , nhất quyết thừa nhận.
Chỉ đến khi thấy cô , mới hoảng loạn.
Anh luống cuống gọi cho bạn đã kết hôn để cầu cứu, hỏi xem làm thế nào để dỗ vợ vui.
Đối phương khuyên : “Anh bạn , cứ làm bộ làm tịch nữa , vợ thật sự sẽ chạy theo khác đấy.”
“Phụ nữ mà, đều thích yêu cô , còn đáng tin hơn cả mua kim cương.”
Hôm đó, vứt bỏ hết sự lạnh lùng và kiêu ngạo của .
“Thẩm Từ, thích em, thích em nhiều năm .”
“Em đúng, luôn lén lút thích em, thích đến mức thể tự thoát , thích đến mức sống chết vì em.”
Người trong lòng bật :
“Lục Cảnh Châu, gì cơ?”
“Nói thêm vài lần nữa , em .”
“Tôi , Thẩm Từ, em đứa trẻ ai yêu thương.”
Những năm qua, một ở nơi em thấy, đã lặng lẽ yêu em lâu.
Em cần dựa cha con cái, vì cả đời , mãi mãi là chỗ dựa của em.
Đêm , nhiều lời sến súa mà đây từng coi trọng.
Hình tượng lạnh lùng sụp đổ.
Cô hỏi , ngày đó đã gì với cha cô.
Anh , chỉ đẩy cửa bước ném ba câu:
“Tôi gọi ông một tiếng ‘ba’, là vì ông là cha của Thẩm Từ. nếu ông coi cô là con gái, thì quan hệ cũng cần thiết, từ nay Lục – Thẩm còn liên quan.”
“Ông đau lòng vì cô , nhưng đau lòng. Từ nay về , sẽ bảo vệ cô , ai phép ức hiếp cô .”
“Chỉ cần còn sống một ngày, Thẩm Từ thể thoải mái làm chính một ngày.”
Đêm đó, pháo hoa rực rỡ bầu trời công viên giải trí, cõng cô từng bước từng bước về phía .
Thẩm Từ khịt mũi hỏi: “Lục Cảnh Châu, em nặng ?”
“Phải.”
Anh cảm thán một câu: “Cả thế giới đều vai, thể nhẹ ?”
Anh lên bầu trời lấp lánh ánh , dịu dàng với cô gái của :
“Thẩm Từ, những tình yêu mà em đã thiếu trong quá khứ, phần đời còn , sẽ bù đắp tất cả cho em.”
Thực , về mặt tình cảm, Thẩm Từ chậm chạp, chậm đến mức mất nhiều thời gian mới nhận Lục Cảnh Châu đã lặng lẽ thầm yêu cô suốt bao năm qua.
Vậy nên, một ngày nọ, bắt đầu ghen.
“Bạn trai thời đại học của em cũng giống tên đó đến thế, em vẫn luôn tìm thay thế ?”
Thẩm Từ lập tức chọc đến ngả nghiêng. Cái gì thế , còn cả tình tiết ‘Tìm thế thân’ nữa ?
“Em chỉ đơn thuần thích kiểu đàn ông như thôi mà.”
“Tôi , Lục tổng, xem quá nhiều tiểu thuyết ngôn tình về thế thân ?”
Lục Cảnh Châu mặt đen , tiếp tục chất vấn:
“Vậy em thấy và giống ?”
Thẩm Từ bất lực: “Cũng chỉ là trông giống thôi, ngoài chẳng gì giống cả.”
“Mạnh Khiêm thuộc kiểu dịu dàng, chu đáo, trầm lặng, còn thì lạnh lùng kiêu ngạo, còn nóng tính…”
“Cái gì?” Một nào đó mặt càng lúc càng đen.
Thẩm Từ vội vàng sửa : “Hehe, ý em là, chồng em hơn nhiều, hai giống …”
Người nào đó hừ lạnh một tiếng: “Vậy hồi đó em thích ?”
Thẩm Từ cạn lời: “Lần nào cũng nhất, em lúc nào cũng đè đầu cưỡi cổ, ai mà làm kẻ mãi mãi về nhì chứ? Em cũng một lần!”
Bỗng nhiên, nào đó khẽ trầm thấp, bế bổng cô lên.
“Chuyện gì khó?”
“Hôm nay em sẽ ở ~”
( Kết thúc )